Này người bạn trẻ,
tôi muốn mời anh, tôi muốn mời chị tham dự vào một giấc mơ, tôi
tạm gọi giấc mơ ấy là giấc mơ Việt Nam.
Giấc mơ Việt Nam
là có một nước Việt Nam thật đẹp, thật hiền, chơi chung với
các nước Cam-pu-chia, Lào, Thái Lan, Malaysia, Singapore,
Indonesia, Myanmar, với Hàn Quốc và Nhật Bản, và sau đó, với cả
Trung Quốc, một cách thân ái trong tình huynh đệ, dân chúng các
nước qua lại không cần chiếu khán, và tất cả sử dụng một đồng
bạc chung.
Giấc mơ Việt Nam
là dân tộc Việt Nam biết để thì giờ ra để đi chơi, ngồi
chơi, leo núi, đi biển, sống với cảnh đẹp thiên nhiên, hàng ngày
có nhiều cơ hội dựng xây tình huynh đệ mà không để hết thì giờ
chạy theo sắc dục, tiền bạc, quyền hành và danh vọng.
Giấc mơ Việt Nam
là trẻ em và người lớn đều ý thức được rằng đất hứa, thiên
đường hay cõi tịnh độ là cái đang có mặt đích thực trong giờ
phút hiện tại, và ta phải biết và phải có khả năng thích ý rong
chơi.
Giấc mơ Việt Nam
là người Việt có khả năng sống đơn giản mà hạnh phúc, có
thì giờ và tình thương để làm việc giúp cho người trong nước và
ngoài nước vượt thắng nghèo khổ, bệnh tật, thất học, hòa giải
được với người thân và tìm được nguồn vui sống.
Giấc mơ Việt Nam
là sông, núi, rừng, biển và ruộng vườn của chúng ta được
bảo vệ an lành để chúng ta và con cháu chúng ta cũng như thế
giới cũng được bảo vệ an lành và để cho mọi người được tiếp tục
thừa hưởng tất cả những gì hùng vĩ, cẩm tú và giàu sang của đất
nước này.
Giấc mơ Việt Nam
là những người Việt sống trong một nước có quyền tin theo
bất cứ một tôn giáo, một chủ thuyết nào, nhưng tất cả đều thấy
được rằng không có tôn giáo và chủ thuyết nào cao hơn tình huynh
đệ, cao hơn lòng cởi mở và lượng bao dung, và bất cứ ai cũng học
được và thừa hưởng được những châu báu của các truyền thống và
quan điểm khác để làm giàu cho tuệ giác và hạnh phúc của mình.
Giấc mơ Việt Nam
là các quốc gia lân cận, kể cả Trung Quốc, biết thương mến
và thưởng thức cái đẹp và cái dễ thương của đất nước, văn hóa và
con người Việt Nam mà không còn có ý muốn xâm chiếm và giành
giật nhau, tại vì người Việt đã học được cách bảo vệ sông núi,
văn hóa và con người của mình bằng nếp chung sống hòa bình, bằng
tình huynh đệ, bằng tài ngoại giao, bằng nếp sống tương trợ với
các nước chung quanh mà không tin rằng chỉ có vũ khí và quân sự
mới làm được chuyện ấy.
Ô hay, bạn sẽ nói,
thầy Nhất Hạnh lâu nay khuyên mình sống trong giây phút hiện
tại mà bây giờ lại tìm cách trao cho mình một giấc mơ, gọi
là giấc mơ Việt Nam ! Thầy Nhất Hạnh có còn là thầy Nhất Hạnh
nữa không, khi thầy muốn dìu mình đi vào một giấc mơ, dù là một
giấc mơ thật đẹp?
Người bạn trẻ ơi, sở
dĩ tôi nói tới giấc mơ, tại vì giấc mơ này có thể trở thành sự
thật, và đang bắt đầu trở thành sự thật. Một giấc mơ
không bao giờ có thể trở thành sự thật một trăm phần trăm, nhưng
nó có thể dần dần trở thành sự thật mỗi ngày, và ta có thể sống
với sự thật ấy trong giây phút hiện tại.
Lý tưởng lớn, hoài
bão rộng là gì, nếu không phải là một giấc mơ? Trong đạo Bụt
người ta dùng danh từ Tâm Bồ Đề. Tâm bồ đề đâu có phải chỉ là
giấc mơ? Tâm bồ đề là một sự thật, một năng lượng mà ta đang
sống và đang cho ta nhiều niềm tin và hạnh phúc. Giấc mơ có thể
trở thành sự thật từ từ trong từng giây phút của cuộc sống. Mấy
mươi năm nay, không lúc nào mà tôi không đang chứng kiến giấc mơ
trở thành sự thật, trong đời sống hàng ngày của tôi.
|