Có tội hay không có tội
Tôi
thật không biết phải bắt đầu từ đâu để câu chuyện đời lộn xộn
của mình có được một chút ngăn nắp để bạn hiểu tôi hơn. Thôi thì
bắt đầu vào một ngày nắng đẹp, tôi bước ra khỏi toà án Saigon
với cái giấy ly dị trên tay. Tôi có một trai và một gái và quan
toà đã rộng lượng xử cho tôi được trọn quyền giữ cả hai với điều
kiện là không nhận được chu cấp từ người chồng. Tôi hoan hô quan
toà cả hai tay. Đó là năm 1969.
Bà chị tôi có hãng thầu cung cấp
dịch vụ hớt tóc, giặt quần áo, bán hàng kỷ niệm cho quân nhân Mỹ tại
Việt Nam và hàng ngàn xe đá để hãng RMK làm phi trường. Đó là một
công cuộc làm ăn lớn lao có tới vài trăm nhân viên nên chị nhận cho
tôi theo làm để nuôi con. Do đó tôi gặp Ron, người chồng hiện tại.
Bạn ơi, không biết tôi đã tốn bao
nhiêu nước mắt cho cuộc hôn nhân nầy. Không biết tôi đã nhận được
bao nhiêu lời sỉ nhục khi đi sánh đôi với người chồng Mỹ tại Việt
Nam. Nếu phải đếm hết những danh từ thô bỉ, những ánh mắt chê bai,
những đối xử khinh bạc của bạn bè, của những người quen biết cho đến
những kẻ qua đường vì tôi "lấy
Mỹ" thì chắc tôi phải biến thành con rết khổng lồ với cả ngàn
chân tay mới đếm hết nổi. Thôi thì chẳng qua là cái nghiệp. Chắc
mình đã dè bỉu, chê bai bao nhiêu là người ở những kiếp trước nên
kiếp nầy nhận lại "gậy ông đập lưng ông" thôi mà.
Mỗi lần bị "tai nạn" như vậy, tôi
giã vờ phớt tỉnh. Những dòng nước mắt tủi hổ cứ chực tràn ra. Ông xã
cứ hỏi là "họ nói gì vậy?", tôi thì cứ ai biết đâu, họ dùng danh từ
em không hiểu!". Nhưng ông xã thì biết vì anh có rất nhiều nhân viên
Việt Nam làm việc cho anh và chắc họ đã giải nghĩa cho anh hiểu địa
vị của người phụ nữ Việt Nam trong xã hội khi họ vô phước kết hôn
với người Mỹ.
Sau khi anh hiểu được, tôi không bao
giờ quên được ánh mắt của anh nhìn tôi trong những lần "tai nạn" đó.
Đôi mắt anh chứa đầy những biết ơn, những chia sẻ, những đau thương,
những căm giận, những cảm thông... Anh cầm tay tôi nói: "Thật là
không công bình cho em. Anh rất biết ơn em. Sự chịu đựng những nỗi
nhục nhằn của em làm tan nát tim anh. Anh cảm thấy không xứng đáng
với sự hy sinh của em." Tôi chỉ nói nhỏ: "Cả hai, em và họ đều là
nạn nhân, mỗi người mỗi cách. Có phải chúng ta đã hứa là sẽ cùng
chung chịu những niềm vui và nỗi khổ trên đời không? Vậy đó không
phải là sự hy sinh. Đó chỉ là sự chia sẻ."
Và tôi đã sát cánh cùng anh nổi,
chìm trong cõi ta bà, trong nụ cười khi gia đình xum hợp, trong nước
mắt khi một đứa con sớm vội ra đi, trong thành công, trong thất bại
suốt bốn chục năm qua.
Rồi trời đất nổi cơn gió bụi. Năm
1975 tôi dắt díu các con về Mỹ sống tại California. Bà mẹ chồng ở
tận Boston qua CA thăm cháu nội và dâu lần đầu tiên.
Mẹ ruột kẹt lại quê nhà, mẹ chồng ở
kề cận, thôi thì hãy vui với hiện tại và những gì mình có. Gạo trồng
ở Việt Nam hay trồng ở Mỹ thì cũng nấu thành cơm. Mẹ ruột hay mẹ
chồng thì người đàn bà đó cũng đã thương yêu và dưỡng nuôi người
mình yêu dấu. Bà hỏi chớ các cháu đã được rữa tội chưa? Tôi nói ngắn
gọn "Dạ chưa. Con đạo Phật." Bà mỉm cười không nói gì và không bao
giờ nhắc lại.
Hình như người Mỹ có tâm hồn rộng
rãi hơn. Bà thường hay lục lọi và gởi về cho cháu nội những quyển
thánh kinh rất cũ của gia đình. Tôi nhận và trân trọng giao lại cho
các con. Mẹ chồng gần với con dâu hơn người con ruột.
Thời gian qua, một hôm thằng con cả
báo cho mẹ biết là nó muốn cưới vợ. Mình đã già rồi mà không hay bạn
ơi. Khi nghe con trình bày mọi điều, bà chị la làng chói lói. Trời
ơi, nó là con trai lớn nhứt mà theo đạo Chúa thì lấy ai mà thờ
phượng em? Bạn
ơi, bạn nghĩ sao? To be or not to be? Nói Yes, con cứ tiếp tục lo
hôn lễ hay nói No, No Way.
Hừm, thờ phượng là nó
sẽ nhớ tới ngày mình theo Phật, mua một mâm đủ cả heo quay, gà vịt,
có cả bia rượu, bưng lên bàn thờ để một tiếng đồng hồ rồi dọn xuống
mời bạn nhậu? Hay là nó cúng mâm chay nhưng lại không ăn? Hay là nó
tới chùa nhờ thầy đọc một thời kinh? Thầy lo đọc, nó lo nhớ tới cái
đầu gối hơi đau vì quì lâu! Hay nó dọn một cái bàn thờ trong nhà,
chưng cái hình mình lên. Có ai đó hỏi con nó chớ hình của ai vậy thì
thằng cháu nội nhìn hình và nói "I don't know"!
Chỉ còn cách hỏi nó.
Cô đó hiền không? Dạ
hiền. Cô đó giỏi không? Dạ giỏi. Cô đó thích săn sóc con cái, nhà
cửa không? Dạ thích. Cô đó thương con không? Dạ thương. Vậy thì yes,
con ơi, yes. Mẹ chỉ cần thấy con được hạnh phúc, an vui. Mẹ tin vào
sự khôn ngoan và lựa chọn của con (cho con học bao lâu chắc con
không ngu đâu, phải không).
Vợ chồng con thương yêu
nhau và tử tế với mẹ khi mẹ còn sống là con đã "thờ phượng" mẹ rồi.
Trong con đã có dòng máu của mẹ. Con làm một người chồng tốt, một
người cha tốt, một con người tốt là con thờ phượng mẹ đó, phải
không? Bạn ơi, bạn có thấy tôi quá "văn minh" không? Quá... quá...
tiếng gì hả mà người Mỹ thường hay chỉ mấy ông nghị viên trong đảng
dân chủ đó? À à, quá "liberal" không?
Vậy là tôi có hai thằng
con theo đạo Chúa của vợ và năm đứa cháu nội biết Phật là Budha chớ
chẳng biết Nam Mô. Quên cho bạn hay là tôi đã không rửa tội hoặc bắt
các con theo đạo nào hết. Tôi để cho chúng tự do chọn lựa khi chúng
đến tuổi trưởng thành (hoặc "được" vợ dẫn dắt). Tuy nhiên tôi cũng
thường đem các con đi chùa khi chúng còn nhỏ và mỗi khi tết tôi đều
dạy chúng lạy bàn thờ Phật và bàn thờ tổ tiên. Cho đến bây giờ vẫn
vậy. Phải lạy bàn thờ. Đó là điều kiện duy nhứt tôi đòi hỏi gia đình
các sui gia trong ngày cưới, dù họ là đạo nào. Tôi kính trọng tất cả
các đấng dẫn dắt linh hồn.
Mỗi khi gia đình tụ họp
tại nhà thằng con cả, nhằm ngày ăn chay, tôi luôn có ít nhứt một món
chay rất ngon do con dâu Công giáo nấu. Tôi biết ơn chúa Jesus quá
đỗi vì con dân của Ngài quả là một người đầu bếp giỏi và là một đứa
con dâu rất hiếu thảo.
Thế là tôi trở thành
minority, có nghĩa là thiểu số trong gia đình tôi. Ông xã, hai thằng
con, hai cô dâu, năm đứa cháu nội, tất cả là mười người con Chúa.
Một đứa con gái và chồng cùng ba đứa con tin tưởng cả Phật lẫn Chúa.
Ngày lễ Giáng Sinh và cuối tuần thằng cháu ngoại mười hai tuổi đi
đờn violon trong nhà thờ. Khi về nhà ngoại thì vô lạy Phật và...
ngồi thiền!
Thằng con út thì, bạn
có thể gọi nó là người vô tôn giáo, khuyên các cháu không nên mỗi
chút mỗi đổ thừa cho Chúa và khi xin tội thì phải nhớ chừa cái tội
đó đừng lập lại và nhận xét rằng thuyết nhân quả của nhà Phật rất
hay nhưng đôi khi Phật tử lạm dụng thuyết nhân quả để chê đè người
khác và vì thế làm cho người ta đau khổ. Bạn thấy nó đúng không? Nó
mới hai mươi bảy tuổi và đôi khi nó nói chuyện đạo Phật làm tôi cũng
ngẩn ngơ. Nó nghiên cứu đạo Phật bằng tiếng Mỹ. Tôi học Phật bằng
tiếng Việt. Không biết có khác nhau nhiều không?
Nói cho bạn mừng dùm là
dù thiểu số nhưng đạo Phật trong nhà tôi vẫn thịnh vượng. Tôi chưng
bày tượng Phật tùm lum, trong vườn hoa đằng trước, trong sân đằng
trước, trong vườn hoa đằng sau, trong sân đằng sau, ngay giữa vườn,
trong luống hoa, giữa bụi lan... Bàn thờ Phật ở phòng khách, bàn thờ
Phật trong phòng thờ, tượng Phật trên đàn dương cầm, tượng Phật trên
đầu ti vi. Đây cũng là một tội ăn hiếp người (chồng) quá đáng, chắc
kiếp sau lại phải trả thôi.
Rồi cách đây hai tháng,
khi anh và tôi cùng ở tuổi bẩy mươi, phải bạn ơi cái tuổi “thất thập
cổ lai hi” đó, thì có một người quen từ Việt Nam qua chơi. Người nầy
đã đi tu Chúa khi còn con gái mười bẩy tuổi và hiện nay năm mươi bẩy
tuổi và đã được lên chức Mẹ Bề Trên. Trong khi trò chuyện, Sơ (xin
tạm gọi như thế cho gọn) khám phá ra là chồng thì đạo Chúa chánh gốc
(quên nói cho bạn biết là mẹ chồng mình gốc gác người Ý), đã được
rửa tội, đã hưởng hết các phép ban ơn v.v... mà lại đi cưới một
người vợ ngoại đạo, lại còn không bắt vợ theo đạo của mình. Thế thì
khi chết sẽ không được vào nước Thiên Đàng, sẽ không được Chúa tha
thứ, sẽ xuống địa ngục v.v... Và Sơ chỉ cho tôi nên đi kiếm Cha để
xin Cha làm phép, xin Chúa tha tội cho ông xã để ông xã được trở về
với Chúa.
Tôi hoảng hồn nghĩ mình
thật là tội lỗi, bấy lâu nay chỉ lo cho linh hồn của mình, còn người
bạn đời thì mình lại thờ ơ, may mà có Sơ nhắc nhở. Tôi bèn dịch lại
những lời Sơ nói. Ông xã vẫn làm thinh (lại cho bạn biết anh là
người ít nói nhứt thế gian, bạn có biết tại sao không? Vì chị vợ đã
nói hết thời gian rồi, anh chồng làm gì còn chỗ và thời gian để nói
nữa, đã cưới nhau bốn mươi năm rồi, phải quen tánh quen nết chớ,
phải không bạn?). À hình như anh có lầm thầm cái gì là anh chưa từng
bao giờ bỏ Chúa thì tại sao phải trở lại? Tôi thì sợ hãi nên thúc
giục anh mau đến tìm Cha.
Bạn có thấu hiểu được
nỗi đau lòng của tôi không? Chắc là không. Vì để hiểu được bạn phải
ở trong hoàn cảnh nầy và tôi thì không muốn cho bất cứ ai vướng vào
cái vòng tục lụy nầy hết. Giống như cái ông gì đó (trí óc tôi lúc
nầy chậm chạp quá, đã quên béng tên ổng) đang làm quan lớn với đầy
đủ vợ đẹp, con khôn, quyền cao, chức trọng thì bỗng giựt mình tỉnh
giấc nam kha thấy mình vẫn đang ngồi dưới đất, vợ con không, lầu đài
không, tiền bạc không, quan chức không.
Giống như bạn, tôi đã
"cho anh cả cuộc đời", những tưởng mình đã cùng ai chung chịu nhục
nhằn, hạnh phúc, đã cùng ai nở nụ cười, lau nước mắt, đã cùng ai
ngẩng mặt, cúi đầu... Ngờ đâu bừng con mắt dậy thấy mình tay không!
Mình đã đẩy người ta xuống địa ngục, mình là nguyên nhân để người ta
xuống địa ngục. Bạn khuyên tôi phải làm sao? Người ta xuống địa ngục
chưa thì tôi không biết, mà tôi thì đã ở trong đó rồi. Lòng tôi tan
nát, bạn ơi. Tôi phải đọc tụng kinh gì hả bạn? Lương Hoàng Sám? Thủy
Sám? Mà tụng thì ăn thua gì! Nếu tụng mà hết được tội đẩy người
xuống địa ngục thì tôi nguyện đọc mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, từ
đây cho đến hết cuộc đời.
Ngày hôm sau khi ngồi
ăn cơm, dưới cái diã, tôi thấy một cái bao thơ, giống như cái card
chúc tết hay chúc sinh nhựt vậy. Tôi ngạc nhiên vì không phải tết,
cũng chẳng là sinh nhựt. Anh chẳng nói gì. Tôi mở card ra đọc những
dòng chữ có thể dịch ra Việt ngữ như sau:
"Nếu phải xuống địa
ngục và vĩnh viễn bị cấm cửa Thiên Đàng thì anh sẵn sàng và hạnh
phúc chấp nhận. Ngày em nhận lời làm vợ anh là ngày Chúa đã ban ơn
phước cho anh và chấp nhận anh vào cõi Thiên Đàng và anh đã ở Thiên
Đàng từ dạo đó, nay sao lại còn phải xin xỏ để trở vào? Anh không ăn
năn. Anh không ân hận. Anh không van xin. Anh chắc rằng Sơ đã không
nhìn thấy những giọt nước mắt của em đã đổ ra cho anh, vì anh, vì
hạnh phúc của anh, vì tội lỗi của anh. Nếu thấy thì anh lại tin chắc
rằng Sơ sẽ bảo anh : “Con hãy cám ơn Chúa đã cho con gặp người vợ
ngoại đạo nầy”. Em hãy yên lòng, đừng thúc giục anh tìm Cha. Chúa
rất nhân từ và thông cảm. Anh đang ở Thiên Đàng."
Đọc xong, tôi ngẩng lên
nhìn anh. Tôi lại để cho nước mắt chảy ra thấm ướt tờ thư. Đã lâu
rồi tôi không khóc. Lần nầy tôi không cố ngăn lại. Khóc được cứ khóc
bạn ơi. Chỉ sợ rằng mình không khóc được và không được khóc!
Bạn có thấy dị không
khi một bà già bẩy mươi tuổi còn khóc được vì một lá thư... (có thể
gọi là thư tình không bạn?). Không, đây không phải là thư Tình! Đây
là thư Nghiã! Tình yêu sôi nổi với dục vọng, với ghen tương, với
giận hờn đã qua lâu rồi. Đây là sự thương yêu, nâng đỡ, dắt dìu nhau
của hai con người đang đi vào đoạn cuối của cuộc đời mà không lãng
quên những hứa hẹn ở buổi ban đầu. Đây là Nghiã Vợ Chồng. Dù cho bạn
có thành hôn với người Việt Nam, người Mỹ, người Trung Quốc, người
Đại Hàn, người Pháp, người da đen, da trắng, da màu... thì nó vẫn
tồn tại và rực rỡ trong tâm bạn.
Tôi hy vọng mãnh liệt
rằng Chúa sẽ không bắt tội anh vì tôi tin rằng anh đã sống giống như
ý Chúa: Thương Yêu, Trung Thành và Nhân Ái.
Đây là một phần câu
chuyện đời lộn xộn của tôi và tôi xin chia sẻ cùng bạn với tất cả
trái tim tôi. Có tội hay không có tội? Anh đã đi trật đường của Chúa
dạy? Anh đang từ bỏ Thiên Đàng và trên đường xuống địa ngục? Anh
thật không biết. Tôi là tên ác quỷ đang đẩy người vào chốn tối tăm?
Tôi thật không biết. Chúng tôi chỉ biết cầu xin Chúa và Phật cho
chúng tôi được có mặt bên nhau những khi hoạn nạn, được giúp đỡ nhau
những lúc vấp ngã, được nấu cho nhau chén cháo trong lúc ốm đau,
được nắm tay nhau mỉm cười khi mở cửa nhà đón đàn con cháu.
Bạn ơi, tôi không cần
phải có bàn thờ và anh thì không cần phải kiếm Cha để rữa tội. Tôi
vẫn là một Phật tử thuần thành và anh vẫn làm dấu thánh giá. Chúng
tôi không quá "liberal" phải không bạn? Thiên Đàng và Niết Bàn của
chúng tôi có nghĩa là "in the here, in the now" như Sư Ông Nhất Hạnh
vẫn nói. Không biết chúng tôi có hiểu đúng ý của Sư Ông không?
Hai chúng tôi Tội Lỗi
và Hạnh Phúc ngang nhau. Cả Phật, cả Chúa đều rất Bác Ái và Công
Bằng, Bạn đồng ý không?
Le Hoa Wilson
Không có con đường đưa tới hạnh phúc, hạnh phúc là con đường. |
|
|