Chết dưới tay con Rồng thực dân
Death by China hay Chết dưới tay Trung Quốc được viết
bởi Giáo sư Kinh tế và Chính sách Công cộng tại Đại học California,
Irvine, Peter Navarro và đồng sự Greg Autry. Quyển sách dày 320
trang này đã thống kê một cách cặn kẽ những chiêu thức kinh tế, xã
hội, chính trị, và quân sự của Trung Quốc đã làm mất đi hàng triệu
việc làm của Hoa Kỳ cùng mới 5 hiểm họa quân sự mà Hoa Kỳ và thế
giới tự do phải đối đầu trong những thập niên tới. Gs. Navarro cũng
phản biện mạnh mẽ những ý kiến của Thomas Friedman về thuyết "Thế
giới phẳng". Ông cho rằng thế giới quả thật sự phẳng chỉ khi các
quốc gia cùng tuân thủ một luật lệ chung. Trung Quốc không phải là
trường hợp này.
CHƯƠNG VII.
Chết bởi con Rồng thực dân:
Thâu tóm nguồn tài nguyên – Thao túng thị trường thế giới
Trong một cuộc di dân vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại, Tàu đang
biến cải toàn thể Phi Châu thành một thuộc địa mới. Tương tự như tây
Phương đã làm trong thế kỷ 18 và 19 - nhưng quyết liệt và với tầm cỡ
lớn hơn nhiều - các lãnh đạo Tàu muốn Phi Châu là “chư hầu” ở xa, để
vừa giải quyết vấn nạn dân số quá đông, và vừa lấy được tài nguyên
(Daily Mail Online).
Trong khi các hãng xưởng của Mỹ tiếp tục đóng bụi, trong khi các
chính khách Mỹ và các nhà lãnh đạo quân sự chỉ chăm chú vào Trung
Đông, và trong khi các chính trị gia ở Washington mê ngủ, Tàu cứ
tiến tới. Một triệu quân Tàu di chuyển không ngừng ngang dọc Phi
Châu và Nam Mỹ để chiếm các nguyên liệu chiến lược, và chiếm các thị
trường mới nổi, không cho Mỹ, Âu Châu, Nhật, và các xứ khác vào. Đây
là một cái đinh nữa đóng vào nắp quan tài của ngành sản xuất của Mỹ
và của thế giới. Thế giới cần phải coi chừng cái đế quốc đang vươn
lên này.
Con Rồng Đế Quốc Tàu là đứa con hoang của Con Rồng Sản Xuất vô độ -
tiêu thụ nửa số lượng xi măng và gần nửa số thép của thế giới, một
phần ba đồng của Tàu, một phần tư aluminum, và những số lượng vĩ đại
các thứ khác như antimony, chromium, cobalt, lithium, zinc, và gỗ.
Chính những tài nguyên này và các thứ khác từ nhiều nơi trên thế
giới góp phần cho sự tăng trưởng kinh tế và mức sống của mọi quốc
gia.
Bauxite và sắt từ những nước như Guinea và Tanzania được dùng để chế
biến thành aluminum và thép mà chúng ta cần để sản xuất máy bay ở
Seattle, Wahington và để đóng tàu ở Bath, Maine. Đồng từ Chile để
làm dây điện, cobalt từ Congo dùng trong các xưởng cơ khí ở
Michigan, và niobium từ Brazil dùng trong nhiều thứ từ máy hỏa tiễn
cho quốc phòng đến lò điện nguyên tử dân sự.
Lithium từ Bolivia và Nambia dùng trong bình điện xe hơi lai
(hybrid), manganese từ Gabon dùng để sản xuất bình nước uống bằng
nhựa, và titanium từ những nơi như Mozambique, Madagascar, và
Paraguay để sản xuất thép tốt dùng trong việc chế tạo máy bay tuyệt
vời Boeing 787 Dreamliner hoặc đầu gối và hông nhân tạo của Johnson
& Johnson.
Nhưng Tàu muốn tất cả những tài nguyên thiên nhiên ở tất cả các nước
này là của Tàu, dành riêng cho ngành sản xuất của Tàu và để tạo việc
làm trong nước Tàu. Nếu chúng ta thụ động đứng nhìn để Tàu tự tung
tự tác, thì chúng nên tự đào hố chôn nền kinh tế của chúng ta bằng
cái xẻng mạ vàng làm ở Thượng Hải. Nhưng nếu muốn trực diện đế quốc
đang lên này để bảo vệ nền kinh tế và an ninh quốc gia, chúng ta cần
hiểu rõ trò “nhử mồi” của Bắc Kinh.
Trò nhử mồi của đế quốc Rồng
Dân của lục địa đẹp mê hồn này cần sự tiến bộ. Nhưng Tàu đến đây
không phải để giúp, mà là để cướp. (Daily Mail Online).
Kế hoạch nhử mồi của Tàu luôn luôn bắt đầu bằng cùng một cách: Chủ
tịch nước, hoặc thủ tướng, hoặc bộ trưởng thương mại đến thủ đô của
một xứ xa xôi như Djibouti hay Niger hay Somalia, mà nhiều người Mỹ
chẳng biết mấy chỗ này ở đâu trên bản đồ thế giới. Ông ta giơ cao
vẫy vẫy một tấm chi phiếu to và hứa hẹn cho vay rộng rãi với lãi
suất thấp để xây dựng hạ tầng cơ sở như đường xá, cầu cống, hải
cảng, xa lộ; hoặc phí phạm như dinh tổng thống tráng lệ, hoặc AK47
để các lãnh tụ độc tài chà đạp người dân.
Đổi lại, thuộc địa mới chỉ cần chấp nhận hai điều kiện:
-
Đầu tiên, muốn nhận tiền thì phải giao nộp các tài nguyên thiên
nhiên - như vậy Tàu có thể chiếm trọn cho riêng mình tài nguyên
thiên nhiên của thuộc địa.
-
Thứ nhì, phải mở cửa cho hàng đã thành phẩm từ các xưởng sản xuất
của Tàu tràn vào thị trường thuộc địa - như vậy Tàu chiếm luôn thị
trường mới nổi này.
Phương pháp để có tài nguyên của Tàu khác rất xa phương pháp của hầu
hết các quốc gia khác trên thế giới, trong đó mọi người dựa vào thị
trường toàn cầu để điều phối năng lượng và nguyên vật liêu qua hệ
thống giá cả. Phương pháp phân phối tài nguyên bằng thị trường tự do
là cốt lõi của nền kinh tế thế giới để mọi người cùng có lợi. Nhưng
thay vì hợp tác kiểu tư bản, đế quốc tư bản Bắc Kinh lại chỉ muốn
làm đế quốc.
Cái kiểu nhử mồi của con Rồng đang được áp dụng ở Phi Châu, Nam Mỹ,
và phần lớn Trung Á, là định nghĩa chính xác cho chủ nghĩa đế quốc:
Cướp tài nguyên thiên nhiên của thuộc địa mà những tài nguyên này là
tài sản duy nhất của thuộc địa. Mang những tài nguyên này về Tàu
thay vì sử dụng tại chỗ để giúp phát triển thuộc địa. Rồi sau đó
chuyển ngược những tài nguyên này lại thuộc địa dưới dạng hàng đã
thành phẩm.
Phương pháp này tạo việc làm nơi đế quốc, giúp các công ty đế quốc
kiếm tiền, và dĩ nhiên khiến số người thất nghiệp ở thuộc địa càng
nhiều thêm. Phần thuộc địa được hưởng là những việc khai thác nguy
hiểm lương thấp, trong khi các việc sản xuất được đưa về Quảng Châu
hay Thành Đô (Chengdu) hay Thượng Hải. Tốt Tàu hưởng, xấu thuộc địa
chịu.
Ngoại giao bằng tiền kiểu Tàu
Khi quan sát thực tế tại chỗ, chúng tôi tưởng như Tàu đã chiếm Phi
Châu. - Ngoại Trưởng Musa Kusa của Libya. Thực ra trò nhử mồi của
Tàu đang xảy ra khắp nơi trên địa cầu.
-
Angola đã trả nợ cho Tàu số lượng dầu trị giá 10 tỉ đô la và vẫn
còn tiếp tục,
-
Cộng Hòa Dân Chủ Congo đến nay đã trả cho Tàu số lượng tài nguyên
tương đương nhiều tỉ đô la.
-
Ghana đang trả bằng hạt ca cao,
-
Nigeria trả bằng khí đốt,
-
Sudan lấy vũ khí và trả Tàu bằng dầu.
Không một nước nào có lợi trong cuộc trao đổi với Tàu. Trong khi đó
ở Peru, Tàu đang làm chủ cả một ngọn núi đồng; và để mua núi
Toromacho của Peru.
Tàu đã học từ một câu nói nổi tiếng của W. C.Field, “Không bao giờ
cho kẻ khờ một cơ hội.” Thực tế là Tàu đã mua được kho đồng quý giá
này chỉ với 3 tỉ đô la, kể cả tiền hối lộ, và giờ đang lời tới mức
2,000 %. Trong khi đó các vấn nạn đói khát, mù chữ, nghèo khó, tai
nạn lao động, và môi trường ô nhiễm thì dân Peru lãnh đủ.
Trường hợp Peru đã tệ, việc Bắc Kinh trao đổi với lãnh tụ giết người
Robert Mugabe của xứ Zimbabwe còn tệ hơn. Bạo chúa già nua run rẩy
này đang cai trị một trong các xứ nhiều tài nguyên thiên nhất và
cũng có ít việc làm nhất của thế giới, đã bán số lượng dự trữ
platinum của Zimbabwe trị giá 40 tỉ đô la cho Tàu với giá chỉ 5 tỉ,
rồi hắn dùng tiền này để xây lâu đài mới, sắm trực thăng vũ trang,
chiến đấu cơ phản lực, và súng ống để đè đầu cưỡi cổ dân Zimbabwe.
Chỉ có Tàu mới có khả năng làm vụ kỳ thị và đàn áp người da đen
(Apartheid) trước kia trở nên chuyện nhỏ khi so sánh với tình trạng
hiện nay.
“Rồi sao?” Có thể bạn hỏi vậy. Tàu cũng phải được hưởng tài nguyên
như Mỹ hay Âu Châu hay Nhật chứ! Và tại sao người Mỹ cần phải để ý
khi Tàu bóc lột mấy xứ Phi Châu tham nhũng thối nát, hoặc mấy xứ
nghèo mạt ở Nam Mỹ? Nếu lãnh đạo của mấy cái xứ tồi tệ này ngu quá
hay tham quá để Tàu lừa gạt, thì kệ họ chứ!
Làm sao mà chuyện này ảnh hưởng được đến mấy người làm cho các hãng
cơ khí sản xuất đồ bằng graphite ở Bensenville, Illinois, kính màu
cho nhà thờ ở Kokomo, Indiana, hoặc bàn ghế gỗ ở Asheboro, North
Carolina ? Và làm sao trò nhử tiền của Tàu lại ảnh hưởng được đến hy
vọng tìm việc của những người trẻ tốt nghiệp đại học UC Berkeley với
bằng hóa học, hoặc tốt nghiệp Georgia Tech với bằng kỹ sư?… Rồi, ít
ra sau đây là một câu trả lời.
Bằng cách thiết lập các thuộc địa ở Phi Châu, Á Châu, và sân sau của
Hoa Kỳ là Nam Mỹ, Tàu càng ngày thâu tóm càng nhiều tài nguyên của
thế giới. Kế hoạch này cho Tàu ở vị thế độc quyền về tài nguyên với
giá thấp nhất - và như vậy Tàu có lợi thế cạnh tranh với Mỹ và với
cả thế giới.
Thực ra kế hoạch thâu tóm tài nguyên thế giới của Tàu cũng tương
đương với việc cấm vận tài nguyên đối với các quốc gia khác trên thế
giới. Vì khi Tàu kiểm soát bauxite ở Brazil, Equatorial Guinea, và
Malawi ; đồng ở Congo, Kazakhstan, và Nambia; sắt ở Liberia và
Somalia ; manganese ở Burkina Fasco, Cam Bốt, và Gabon ; chì ở Cuba
và Tanzania ; zinc ở Algeria, Kennya, Nigeria, và Zambia, thì đâu
còn gì cho các xưởng ở Cincinnati và Memphis và Pittsburgh và Munich
và Yokohama và Seoul.
Chuyện Tàu “cấm vận” khiến xe hơi tương lai sẽ được sản xuất ở Lan
Châu ( Lanzhou ) và Vu Hồ (Wuhu) thay vì ở Detroit và Huntsville ;
máy bay tương lai sẽ được sản xuất ở Binzhou và Thẩm Dương
(Shenyang) thay vì ở Seattle và Wichita ; chíp máy vi tính tương lai
sẽ được làm tại Đại Liên (Dalian) và Thiên Tân (Tianjin) thay vì tại
Silicon Valley; và thép của thế kỷ 21 sẽ được sản xuất ngày càng
nhiều hơn ở Đường Sơn (Tangshan) và Vũ Hán (Wuhan) thay vì ở
Birmingham, Alabama, và Granite City, Illinois.
Đây chắc chắn không phải là cách thị trường tự do và sự hợp tác
thương mại quốc tế hoạt động. Và tất cả chúng ta đáng lẽ phải nổi
nóng với chuyện đang xảy ra này. Nhưng trong các phòng họp chính trị
ở Berlin, Tokyo, và Washington, thái độ của các chính khách có vẻ
ngày càng giống như Rhett Butler trong phim Cuốn Theo Chiều Gió:
“Anh nói thiệt cưng nghe, anh chẳng thèm để ý.”
Dân con Rồng tràn ngập Đại Lục Đen
Không cần biết Tàu nói gì, thực tế rõ ràng là không phải chỉ có kỹ
sư và khoa học gia Tàu đến Phi Châu. Nông dân cũng đến luôn. Đúng là
thực dân kiểu mới. Hoàn toàn không có đạo đức, không có giá trị gì
cả. (Mustafa al-Gindi, Thành viên Nghị Viện Ai Cập).
Trong khi Tàu phát triển và các nước sản xuất khác có nguy cơ xuống
dốc, các thuộc địa mới của Tàu như Angola và Zimbabwe vẫn trong tình
trạng đói nghèo, và thường bị nội chiến. Mặc dù các thuộc địa này có
nhiều tài nguyên thiên nhiên, sự đói nghèo và xung đột ở Phi Châu là
kết quả trực tiếp do sự tráo trở của Tàu. Lúc đầu Tàu hứa hẹn cho
vay tiền để xây dựng hạ tầng cơ sở, tạo công ăn việc làm cho nhiều
người dân địa phương. Nhưng khi khởi công thì Tàu lại xuất cảng đội
quân cả triệu công nhân qua để làm. Thay vì thuê kiến trúc sư, kỹ
sư, công nhân, xe tải, tại địa phương, Tàu đưa dân Tàu qua tối đa,
chỉ thuê dân địa phương ở mức tối thiểu.
Tác giả của quyển sách Safari Của Tàu (China Safari) mô tả tình
trạng ở Sudan như sau:
Người Tàu khoan dầu và bơm dầu vào ống dẫn của Tàu đưa lên tàu của
Tàu để chở về Tàu dưới sự bảo vệ của nhân viên Tàu. Công nhân Tàu
làm đường làm cầu và xây đập nước khổng lồ khiến nhiều chục ngàn dân
địa phương và nhiều ngàn điền chủ phải di tản. Nông dân Tàu tự sản
xuất thực phẩm cung cấp cho đội quân lao động Tàu, hoặc nhập cảng
các thực phẩm khác từ Tàu. Tàu cũng trang bị vũ khí cho các lãnh tụ
tồi tệ địa phương để phạm tội ác với con người, và bảo vệ cái chế độ
đó trong Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc.
Và đây là âm mưu của Tàu mà ít ai để ý. Ngoài mục đích thâu tóm tài
nguyên và chiếm lĩnh thị trường mới, Bắc Kinh còn có kế hoạch xuất
cảng nhiều triệu dân Tàu qua các xứ thuộc địa ở Phi Châu và Nam Mỹ
để giảm sức ép do dân số quá đông ở Tàu. Trong quyển China Safari,
một khoa học gia Tàu đã giải thích kế hoạch đổ bộ dân Tàu như sau:
Chúng tôi có 600 con sông ở Tàu mà hết 400 sông kể như chết vì ô
nhiễm trầm trọng… Chúng tôi phải dời ít nhất 300 triệu dân qua Phi
Châu thì may ra mới giải quyết được tình trạng.
Và đây là một thí dụ nhỏ về việc Tàu chơi ép để xuất cảng dân qua
Đại Lục Đen: Khi Nambia không thể trả nợ, mấy tay cho vay cắt cổ ở
Bắc Kinh ép Nambia phải nhận nhiều ngàn gia đình Tàu qua định cư. Bí
mật này được tiết lộ bởi WikiLeaks; và không cần nói cũng biết là
khi tin này xì ra, dân Nambia vô cùng phẫn nộ.
Có thể bạn cũng nổi điên nếu Tàu cũng ép Mỹ phải nhận di dân như
vậy. Thử nghĩ xem, nếu vài tỉ đô la có thể khiến Tàu đưa được vài
ngàn gia đình qua định cư ở Nambia, thì nước Mỹ phải nhận bao nhiêu
trăm ngàn dân Tàu để trừ số nợ hai ngàn tỉ? Các tiểu bang như
Montana và Wyoming còn rộng lắm mà phải không?
Sau đây là sự mô tả của nhà báo có tiếng Andrew Malone về kế hoạch
biến Phi Châu thành của Tàu:
Một cách âm thầm, bẩy trăm năm chục ngàn dân Tàu đã định cư ở Phi
Châu trong một thập niên qua. Và vẫn còn tiếp tục. Kế hoạch này đã
được các giới chức Tàu tính toán cẩn thận. Một chuyên gia ước tính
là Tàu cần phải đưa ba trăm triệu dân qua Phi Châu để giải quyết nạn
nhân mãn và ô nhiễm.
Kế hoạch có vẻ như đang tiến hành tốt đẹp. Cờ Tàu đang bay khắp nơi
ở Phi Châu. Những hợp đồng béo bở đang được ký kết để mua các thương
phẩm như dầu, platinum, vàng, và khoáng chất. Các tòa đại sứ mới
đang được xây và các đường bay đang được thành lập. Thành phần
thượng lưu Tàu ở Phi Châu hiện diện khắp nơi, đi mua sắm ở những cửa
hàng đắt tiền, lái xe Mercedes và BMW, cho con học trường tư riêng
biệt…
Ở khắp nơi trên đại lục đẹp đẽ này, dân Tàu đang tràn vào như cơn
nước lũ… Các khu đô thị biệt lập có hàng rào bao bọc đang mọc lên
khắp nơi. Người da đen không được bén mảng. Ngay cả những quần áo
đặc thù Phi Châu bày ở tiệm cũng được nhập cảng từ Tàu, mang nhãn
“Made in China.”
Từ lời nhận xét gay gắt trên của Malone, bạn có thể thấy được phần
nào rằng Tàu không chỉ xuất cảng công nhân xây dựng qua Phi Châu, Á
Châu, và Nam Mỹ, mà Tàu còn đưa qua nông dân, thương nhân, và cả gái
điếm!
Để dễ cảm nhận được sự xâm chiếm đất đai của Tàu, ta hãy giả sử rằng
chính phủ Mỹ tịch thu vài triệu mẫu đất canh tác tốt ở Iowa và
Nebraska đem cho Tàu, đuổi nông dân ở đó đi chỗ khác chơi, rồi phân
chia vùng cho Tàu ở riêng, ăn uống riêng. Bạn thử nghĩ xem dân Mỹ sẽ
phẫn nộ lên tới mức nào? Đó chính là điều đang xảy ra ở Phi Châu,
nơi đã có hơn một triệu nông dân Tàu. Đúng vậy, hơn một triệu nông
dân Tàu đang cày đất Phi Châu sản xuất thực phẩm để xuất cảng ngược
về Tàu nuôi dân Tàu - ngay trong khi dân địa phương đang đói nghèo.
Đây là một sự thực cay đắng trong việc chiếm đất Phi Châu của Tàu:
Theo tuần báo The Economist, Tàu đã chiếm hơn 7 triệu mẫu dầu cọ
(palm oil) tốt của Congo để làm xăng hữu cơ.
Ở Zambia các nông trại Tàu đã sản xuất một phần tư số trứng được
tiêu thụ ở thủ đô Lusaka. Ở Zimbabwe, theo báo Weekly Standard thì
chế độ của Mugabe đã cho không Tàu những trang trại trước kia của
người da trắng. Trong khi đó Con Ngựa Thành Troy mang cái tên mai
mỉa “Nông Trại Hữu Nghị” đang được xử dụng ở các xứ như Gabon,
Ghana, Guinea, Mali, Mauritania, và Tanzania để chiếm những khu nhỏ
hơn hầu tránh bị để ý.
Chiếm thị trường Phi Châu và Châu Mỹ La Tinh
Cùng với cơn lũ nông dân Tàu, nhiều đợt con buôn Tàu cũng tràn vào
Phi Châu và Châu Mỹ La Tinh. Một số mang theo cơn lũ hàng Tàu vào
các thành phố lớn như Kinshasa, Kampala, Lagos, Lima, và Santiago.
Một số khác mạo hiểm hơn, đến lập nghiệp ở các nơi xa xôi đang có
các công trình xây cất của Tàu khắp Phi Châu và Nam Mỹ.
Về chuyện gái điếm Tàu thì, giống như các công ty Tàu hạ giá thật
thấp để tiêu diệt đối phương, các cô sống về đêm ở các quán rượu và
nhà chứa cũng dùng cách rẻ tiền để loại đối thủ cạnh tranh. Các tác
giả của quyển China Safari mô tả về tình trạng ở xứ nhiều gỗ
Cameroon như sau:
“Gái điếm Tàu chỉ đòi có 2,000 CFA (4.25 đô la) trong khi các cô địa
phương thì phải trên 5,000 mới chịu lên giường.”
Và đây lại thêm một chi tiết buồn cười nữa về lý do kinh tế khiến
dân Tàu bỏ xứ ra đi: Khi cảnh sát giải thoát được một nhóm các cô do
các tay buôn người đưa vào Congo-Brazzaville để làm điếm, những cô
này lại nhất định đòi ở lại. Lý do là các cô kiếm được khá tiền hơn
và được đối xử tốt hơn khi ở quê nhà Tứ Xuyên (Sichuan ). Thì ra làm
điếm ở xứ Congo xa xôi còn khá hơn làm ruộng ở quê Rồng.
Tàu xuất cảng sàn gỗ giết người và rác độc hại
Các công ty Tàu trả lương công nhân rất thấp và bắt họ làm việc
nhiều giờ; làm sao đòi hỏi họ làm tốt hơn ở nước ngoài? Với 6,700
công nhân mỏ bị tai nạn chết mỗi năm (17 người một ngày)…làm sao
trông mong được các công ty Tàu làm khá hơn ở các nơi khác trên thế
giới? Tàu đã tàn phá hệ sinh thái nước Tàu trong quá trình hiện đại
hóa nhanh chóng; làm sao ta có thể tin là Tàu sẽ tôn trọng môi
trường như các nước Tây Phương? (Weran Jiang, Đại Học Alberta).
Với công nhân xây dựng, lái buôn, gái điếm, nông dân, hoặc cơn lũ
hàng rẻ tiền đang khiến các cơ sở thương mại địa phương phải dẹp
tiệm, Tàu đang xuất cảng các vấn nạn kinh tế và môi trường của họ
qua các thuộc địa mới, đồng thời đẩy người dân bản xứ sâu vào hàng
ngũ những người nhận cứu trợ hoặc phải đi ăn xin. Nhưng đây không
phải là những hàng xuất cảng duy nhất.
Tàu cũng đang xuất cảng sự coi thường công nhân và sự coi thường môi
trường. Như giáo sư Weran Jiang đã nói rõ, không có gì phải ngạc
nhiên. Bởi vì các kế hoạch gia Tàu ở Bắc Kinh còn chẳng chịu bảo vệ
công nhân và môi trường của chính họ, thì làm sao trông mong là họ
tử tế với mấy nơi khác như mỏ cobalt ở Congo, rừng ở Gabon, mỏ bạc ở
Peru, hay mỏ đồng ở Zambia ?
Sự trâng tráo của Tàu khi tàn phá đất thuộc địa có vẻ như không có
giới hạn. Ta hãy xem chuyện gì đã xảy ra khi công ty quốc doanh
thuộc hàng lớn nhất của Tàu là Sinopec vào Gabon để tìm dầu. Năm
2002 chính phủ Gabon đã phân định một phần tư diện tích quốc gia
toàn rừng nguyên sinh là vùng thiên nhiên cần được bảo vệ. Nhưng khi
Sinopec vào Gabon tìm dầu, Sinopec bắt đầu ngay giữa khu rừng, đào
bới ủi đất làm đường chằng chịt ngang dọc, đặt mìn tàn phá bừa bãi -
mà chỉ bị chính quyền khẻ tay nhẹ.
Cũng như “kim cương máu” để mua vũ khí Tàu tàn sát người dân vô tội
ở Congo, tiền bán gỗ cho Tàu được dùng để tài trợ và mua vũ khí cho
cuộc nội chiến đẫm máu.
Người hùng trên yên ngựa đâu rồi?
Ở Nambia khi những công nhân bị đối xử tệ lên tiếng than phiền thì
bị bảo rằng “hãy cố chịu đựng để đời con cháu được khá hơn.” Ở
Kenya, khi bị hạn hán trầm trọng, dân chúng chặn công nhân làm đường
để đòi được lấy nước uống từ một cái giếng duy nhất trong khu vực
Tàu đang thi công. (Africa News).
Không khí sợ hãi và ghê tởm bao trùm các xưởng và mỏ của các ông chủ
Tàu ở Phi Châu và Nam Mỹ, vì giống như ở Tàu, làm việc nhiều giờ,
lương thấp, thiếu an toàn, và những ông xếp tàn ác - cùng với việc
đổ bừa bãi đủ thứ chất thải độc hại vào môi trường chung quanh.
Chút chi tiết đẫm máu: Khi các công nhân ở mỏ than Collum Coal Mine
miền Nam Zambia lên tiếng than phiền về lương thấp và điều kiện làm
việc thiếu an toàn, ông xếp Tàu hung bạo dùng súng shotgun bắn gục
11 người. Người hùng trên yên ngựa của Clint Eastwood đâu rồi?
Vụ bắn này không phải là riêng lẻ. Chỉ vài tháng trước đó ở một mỏ
khác ở Zambia, cuộc đình công trở thành cuộc bạo động khi một xếp
Tàu bắn vào đám đông. Dĩ nhiên Bộ Ngoại Giao ở Bắc Kinh gọi cuộc
thảm sát chỉ là “sự sai lầm.” Bạn nghĩ sao?
Sự vô đạo đức của Tàu làm hại Tây Phương
Trong 640 triệu vũ khí nhẹ đang lưu hành trên thế giới, khoảng 100
triệu ở Phi Châu. (Baffour Dokyi Amoa, Pambuzaka News).
Dù bị thiệt hại đủ thứ, câu hỏi là tại sao nhiều nước Phi Châu, Á
Châu, và Châu Mỹ La Tinh lại mở rộng vòng tay với Tàu? Có nhiều câu
trả lời, và câu trả lời tùy vào cái xứ đó thuộc loại nào.
Loại địa ngục Phi Châu nơi lãnh tụ là những kẻ vũ trang, sát nhân,
hoặc những lãnh tụ “dân chủ” trá hình với thùng phiếu bị tráo và dân
bị bầu dưới họng súng. Những chế độ đểu cáng như Angola, Sudan, và
Zimbabwe luôn luôn ở đầu bảng.
Ở những xứ này và nhiều xứ Phi Châu và Nam Mỹ khác, nơi nền dân chủ
yếu và lãnh tụ quân sự mạnh, thực dân Tàu áp dụng khẩu hiệu lạnh
xương sống do chính thủ tướng Tàu Ôn Gia Bảo thốt ra ở nghị viện
Gabon : “Chỉ buôn bán thôi, không có điều kiện chính trị gì cả.”
Với chủ trương này, Tàu làm ăn với bất cứ một chính quyền ngoại quốc
nào mà không cần biết chính quyền ấy tàn ác bạo ngược hoặc thối nát
đến đâu. Tàu hoàn toàn không hề chỉ trích hay không hề đặt ra một
điều kiện nào về nhân quyền hoặc sổ sách minh bạch.
Vậy ta có thể thấy ngay rằng chủ trương vô đạo đức của Tàu trong
lãnh vực ngoại giao cho Tàu một lợi thế rất lớn so với các nước văn
minh như Mỹ, Anh, Pháp, và Nhật. Những nước văn minh hành động riêng
lẻ hoặc qua một cơ chế quốc tế như Liên Hiệp Quốc, dùng các vũ khí
ngoại giao như cấm vận kinh tế, phong tỏa tài khoản, và cắt viên
trợ, để buộc các bạo chúa phải bớt hung hăng. Nhưng trong khi các
nước văn minh tạo sức ép lên các bạo chúa thì Tàu lén luồn vào bằng
cửa sau.
Khi Mỹ ngưng giao thương với Sudan vì quân đội Ả Rập của nước này
đang giết người da đen ở Darfur ; khi Liên Hiệp Quốc cấm vận vũ khí
đối với Ivory Coast hay Sierra Leone ; khi Âu Châu cố gắng tạo sức
ép lên Eritrea hay Somalia ; ngay cả khi gần như toàn thế giới đang
đòi lãnh tụ độc tài Robert Mugabe của Zimbabwe phải tôn trọng kết
quả cuộc bầu cử, thì Bắc Kinh lợi dụng cơ hội nhẩy vào, cung cấp cho
các bạo chúa này đủ thứ, từ vũ khí cá nhân và chiến đấu cơ phản lực
đến máy vi tính và các phương tiện truyền thông.
Đây là một thí dụ cụ thể về việc “đổi máu lấy dầu” ở Dafur, trong đó
vũ khí dùng để tàn sát dân là do Tàu cung cấp. BBC mô tả trong tài
liệu “Cánh Đồng Thảm Sát Mới” như sau:
Nhiều ngàn phụ nữ và trẻ em bị hiếp dâm một cách có tổ chức ở Dafur
trong khi các người chồng, người anh, và con trai của họ bị giết thê
thảm… Chính quyền thả bom trước rồi lính tràn vào làng mạc Phi Châu
trên lưng lạc đà, ngựa, và xe tải… Nhiều làng bị tấn công tới năm
lần.
Một phụ nữ tên Kalima… khóc than gọi chồng khi chồng cô bị đám lính
giết, còn đứa con nhỏ 3 tuổi trên tay cô thì bị đám lính giật ra rồi
thiêu sống tại chỗ. Bản thân cô bị đè ra hiếp dâm tập thể.
Như vậy, trong khi chúng ta ở các nước tự do dân chủ tôn trọng đạo
đức thì Tàu lợi dụng cơ hội để thu hoạch kinh tế, bằng cách cung cấp
AK47 cho nhiều ngàn lính trẻ con Phi Châu ở Liberia, Nigeria và
Sierra Leone - trong khi máy ủi đất của Tàu vùi nhiều ngàn tử thi
dưới những cánh đồng thảm sát ở Dafur.
Còn nước Úc? Thế giới sụp đổ
Công ty China Guangdong Nuclear Power Holding Co… muốn mua quyền
kiểm soát công ty Energy Metals Ltd. của Úc với giá 83.6 triệu đô la
Úc. Đây là một phần làn sóng đầu tư của Tàu vào tài nguyên thiên
nhiên của Úc. Việc công ty quốc doanh CGNPH muốn mua 70% chương
trình khai thác uranium của Bigrlyi ở khu vực phía bắc nước Úc là
dấu hiệu đầu tiên cho thấy Tàu muốn lấn vào nước sản xuất uranium
lớn nhất thế giới.
Tàu tỏ ý muốn mua công ty Úc giữa lúc liên hệ Úc-Tàu xuống mức thấp.
Tháng vừa rồi Tàu giam giữ bốn nhân viên Anh-Úc của công ty Rio
Tinto Ltd., trong đó có công dân Úc Stern Hu, với tội hối lộ và vi
phạm bí mật quốc gia. Nhiều chính trị gia và bình luận gia không an
tâm với việc Tàu muốn đầu tư lớn vào khu vực khai thác mỏ của Úc.
(The Wall Strett Journal)
Điều ngạc nhiên về kế hoạch thực dân của Tàu là làm sao ngay cả các
nền kinh tế phát triển và có cơ cấu dân chủ vững mạnh như Úc,
Brazil, và Nam Phi, cũng bị đồng tiền Tàu lôi kéo.
Ta
hãy xem nước Úc. Dân Úc có trình độ giáo dục cao, tay nghề vững, và
gần như có đủ loại tài nguyên thiên nhiên cần thiết để trở thành một
trung tâm kỹ nghệ mạnh. Nhưng thay vì phát triển các ngành kỹ nghệ
xử dụng tài nguyên sẵn có để sản xuất hàng tiêu dùng, các lãnh đạo
thiển cận lại cho Tàu vào mua tài nguyên, đào những kho tàng khổng
lồ để đem về các xưởng của Tàu.
Chỉ trong vài năm qua, các công ty Tàu như Yangzhou Coal Mining,
China Minmetals, Hunan Valin Steel & Iron, China Metalurgical, và
Shanghai Baosteel, đã được những hợp đồng khai thác tài nguyên vĩ
đại. Dù trong ngắn hạn vài trăm gia đình thượng lưu Úc bỗng giàu to,
nhưng về đường dài nước Úc sẽ lâm cảnh nghèo khó khi các mỏ bị vét
sạch.
Ngay cả trong ngắn hạn nước Úc cũng đang bị thiệt thòi. Bởi vì sau
khi Tàu dùng nguyên liệu của Úc sản xuất thành hàng hóa rồi đem
ngược trở qua Úc bán, Úc bị thâm thủng mậu dịch với Tàu - mặc dù Úc
có nguồn tài nguyên thiên nhiên phong phú.
Cả
hai nước Brazil và Nam Phi cũng tương tự - nhưng yếu hơn. Cả hai đều
ngồi trên những kho tàng phong phú. Cả hai đều có giới trung lưu và
đều có nhiều cơ hội gia nhập hàng ngũ những nước kỹ nghệ. Nhưng cả
hai lại cho Tàu lấy quá nhiều tài nguyên thiên nhiên và vì vậy bị
thâm thủng mậu dịch với Tàu.
Chẳng hạn như ở Brazil và chỉ trong ngành dầu lửa, công ty quốc
doanh Sinopec của Tàu đã đổ vào 7 tỉ đô la để mua phần lớn số dầu dự
trữ khổng lồ ở Santos Basin. Và đó không phải là điều duy nhất:
Sinopec còn cho công ty Petrobras của chính phủ Brazil vay 10 tỉ dô
la để đổi lại, Sinopec được quyền mua 10,000 thùng dầu thô mỗi ngày
trong 10 năm với giá thấp, dưới mức đáy.
John Pomfret của báo The Washington Post đã vẽ bức tranh toàn cảnh
“Chinamax” như sau:
Dọc theo dải cát vàng dài 175 dặm ở bờ biển Đại Tây Dương phía bắc
Rio de Janeiro, Tàu đang xây dựng một thực thể kinh tế mới. Đi qua
khỏi những hải cảng lớn nơi những tàu khổng lồ của Tàu đang lấy
quặng sắt hoặc lấy dầu chở về Bắc Kinh, là một thành phố lớn gấp đôi
Manhattan với các hãng xưởng đang mọc lên. Nhiều công trình này được
xây dựng với tiền đầu tư của Tàu: xưởng luyện thép, công ty vận
chuyển, xưởng xe hơi, xưởng sản xuất dụng cụ khai thác dầu và khí
đốt… Sự đầu tư vào Brazil cho thấy kế hoạch “hướng ngoại” của Tà để
bảo đảm nguồn cung cấp tài nguyên thiên nhiên và để làm chậm sự phát
triển của các công ty thuộc chính quyền địa phương.
Tổng thống Nam P Thabo Mbeki tỏ ý lo ngại về sự xâm lấn của thực dân
Tàu: “Nếu Nam Phi chỉ xuất cảng nguyên liệu thô qua Tàu và nhập cảng
hàng đã thành phẩm từ Tàu, Phi Châu sẽ bị kẹt mãi mãi trong điều
kiện kém phát triển.”
Dù là nước Úc văn minh, Congo loạn lạc, Nam Phi đang phát triển, hay
là Zimbabwe độc tài, tất cả các nước này cùng giống nhau ở một điểm:
Tàu đang bóc lột có kế hoạch các kho báu của họ.
Và sau khi các kho báu bị cưa, bị xúc, và bị hốt sạch, những thuộc
địa này chỉ còn là những cái vỏ rỗng, không còn cơ hội để trở thành
quốc gia kỹ nghệ với khả năng tạo nhiều việc làm mà đúng ra họ đã có
thể được hưởng nếu họ không là thuộc địa của Tàu.
Đại bàng Mỹ biến thành chim bồ câu lớn nhất thế giới
Con Rồng sản xuất rất tham ăn. Con Rồng thuộc địa không ngưng nghỉ.
Đại Bàng Mỹ thì ngủ quên. (Ron Vara).
Kết quả sau cùng là Tàu có kế hoạch chiếm đủ nguyên liệu cho các nhà
máy Tàu chạy đều. Còn thế giới thì không. Trong khi đội quân triệu
người của Tàu tràn đi khắp Phi Châu, Á Châu, và Châu Mỹ La Tinh để
thực hiện kế hoạch thâu tóm tài nguyên và chiếm lĩnh thị trường.
Đại Bàng Mỹ vẫn còn đậu dưới đất, Âu Châu không dám đối diện sự
thật, và Nhật Bản thì bất lực vì quá sợ hãi. Nhưng trước kia đâu đến
nỗi như vậy - ít ra là với nước Mỹ. Nước Mỹ đã từng là bậc thầy
trong việc sử dụng “sức mạnh mềm” trên thế giới qua các công tác cứu
trợ, ngoại giao, và viện trợ quân sự. Nhưng giờ thì Đại Bàng Mỹ đã
biến thành chim bồ câu; chúng ta đang gửi Peace Corps đến giúp những
quốc gia mắc nợ ít hơn chúng ta, và chúng ta đang núp trong những
trại lính ở những xứ mà chúng ta không nên đến.
Đã đến lúc chúng ta và thế giới phải tỉnh dậy - và đứng lên chống
lại - cái đế quốc thực dân đang hiện diện ngay giữa chúng ta.
Một lần nữa, như Peter Finch đã nói một cách hùng hồn rằng, thế giới
văn minh phải mở tung cánh cửa phía Đông mà gào to lên rằng, “Giận
lắm rồi, không thể nào chịu nổi nữa.”
Bởi vì nếu chúng ta không vùng lên, “việc cấm vận” tài nguyên thiên
nhiên mà Tàu đang áp dụng trên thế giới qua kế hoạch thực dân sẽ là
dây thòng lọng siết cổ tất cả các nền kinh tế thế giới.
Với thời gian, khi đế quốc Tàu ngày càng thâu tóm được nhiều hơn các
nguồn tài nguyên thiên nhiên quý hiếm để thỏa mãn cơn thèm khát của
Tàu, dây thòng lọng sẽ càng siết chặt vào cổ của Mỹ, Âu Châu, Nhật,
Nam Hàn, và các nước khác.
(Còn tiếp).
(Trích dịch Chương 7 sách
CHẾT DƯỚI TAY TRUNG QUỐC
của Perter W. Navaro & Greg W. Autry)
Nguồn:
LTNV
|