Hành trình hóa giải của Obama
-
PSN -
19.06.2009 | Hoàng
Nguyên Nhuận chuyển ngữ
Đã đăng giaodiemonline.com 15.06.2009
Lời người dịch: Sau đây là bản chuyển Việt bài
diễn văn của Tổng thống Obama đọc tại Đại học Cairo, thủ đô
Ai Cập ngày 4-06-09. Đối tượng mà Obama thực sự nhắm tới là
hơn 1 tỷ người Hồi giáo trên khắp thế giới. Nhưng số người
nghe Obama nhắm tới không phải là thế giới Hồi giáo, mà là
thế giới Ả Rập với hoài vọng thay đổi bản chất của quan hệ
Hồi giáo-Mỹ, hay đúng hơn, Hồi giáo với Tây phương đang ngày
một tồi tệ vì cuộc chiến ở Iraq và tình hình ở Do Thái.
Chào
qúy vị,
Tôi rất hân hạnh đến với đô thị Cairo tươi trẻ bất tận và
được làm khách của hai định chế khả kính. Từ hơn cả ngàn năm
nay, chính trong bối cảnh này Al-Azhar đã là ánh đuốc soi
sáng cho nền Hồi học. Và cũng trong hơn cả thế kỷ nay, Đại
Học Cairo từng là động lực cho Ai Cập tiến bộ. Cả hai là
biểu tượng hài hòa giữa truyền thống và tiến bộ.
Tôi rất cảm kích trước lòng hiếu khách của qúy vị và của
nhân dân Ai Cập. Tôi cũng hân hạnh mang đến đây thiện chí
của nhân dân Mỹ và của những cộng đồng Hồi giáo từ quê hương
chúng tôi lời thân chào hiếu hòa: Assalamu-alaikum.
Chúng ta gặp nhau hôm nay trong khung cảnh căng thẳng giữa
Mỹ và Hồi giáo khắp nơi trên thế giới, những bức xúc bắt
nguồn từ những năng động lịch sử vượt ngoài những tranh luận
chính sách. Mối quan hệ giữa Hồi giáo và Tây phương không
chỉ bao gồm nhiều thế kỷ chung sống hiền hòa và cộng tác
nhưng còn bao gồm những tranh chấp và thánh chiến. Hơn nữa
mới gần đây, những căng thẳng gây ra do chủ nghĩa thực dân
vốn coi nhẹ quyền lợi và đồng đều cơ hội thăng tiến của
nhiều người theo đạo Hồi và trong một Cuộc Chiến Tranh Lạnh
trong đó đa phần những xứ Hồi giáo thường đã bị đối xử như
chư hầu bất chấp những ước vọng thâm trầm của họ. Chưa kể là
những biến đổi quay cuồng do trào lưu hiện đại hóa và toàn
cầu hóa gợi cho nhiều tín đồ đạo Hồi có ý nghĩ là Tây phương
kình nghịch với những truyền thống Hồi giáo.
Những kẻ cực đoan bạo hành đã tìm cách lợi dụng những bức
xúc căng thẳng đó trong những nhóm tín đồ Hồi giáo nhỏ nhưng
nhiều tiềm năng. Vụ tấn công ngày 11-09-2001 và những nổ lực
bạo ngược liên tục của những kẻ cực đoan nhắm vào thường dân
này đã khiến cho một số người trong xứ chúng tôi nhìn các
tín đồ Hồi giáo như là kẻ thù nghịch đương nhiên không chỉ
với Mỹ và các xứ phương Tây mà còn đối với quyền làm người
nói chung.
Tất cả những thứ đó hậu quả là chỉ nuôi dưỡng sợ hãi và mất
niềm tin vào nhau. Ngày nào mà mối quan hệ giữa chúng ta còn
chịu ảnh hưởng của những khác biệt thì chúng ta vẫn sẽ là
nạn nhân của những kẻ muốn nuôi dưỡng hận thù hơn là an
bình, của những kẻ luôn hô hào đối nghịch hơn là cộng tác
khả dĩ giúp đỡ mọi người chúng ta thực hiện phồn vinh và
công bằng. Đã đến lúc vòng luẩn quẫn nghi ngờ và bất đồng ấy
phải chấm dứt.
Hôm nay, tôi đến thủ đô Cairo này để mong tìm một khởi điểm
mới cho Hoa Kỳ và những tín hữu Hồi giáo khắp thế giới, một
khởi điểm xây dựng trên sự thực rằng Mỹ và Hồi giáo không
loại trừ nhau và không cần phải ganh đua với nhau. Thay vào
đó, chúng ta có những điểm tương đồng, có những nguyên tắc
trùng hợp về công lý và tiến bộ, về lòng độ lượng và tôn
trọng nhân phẩm.
Tôi thừa nhận đổi thay không phải là chuyện một ngày. Tôi
cũng biết không thiếu gì lời qua tiếng lại về buổi nói
chuyện hôm nay. Nhưng không có lời tuyên bố hay bài diễn văn
nào có thể loại bỏ ngay những năm dài nghi kỵ lẫn nhau cũng
như tôi không hề dám trả bảo là trong chiều hôm nay tôi hiện
sẵn có câu trả lời cho những vấn đề đã đẩy đưa chúng ta tới
tình cảnh này.
Nhưng tôi tin tưởng rằng, để có thể tiến tới, chúng ta phải
công khai nói với nhau những điều chúng ta thường chỉ ấp ủ
trong tim hay xầm xì trong cảnh kín cổng cao tường. Điều cần
là chúng ta phải chịu khó nghe nhau, học hỏi nhau, kính
trọng lẫn nhau và tìm những thế đứng tương đồng.
Như thánh kinh Quram thường dạy chúng ta chớ quên Thượng Đế
và luôn luôn nói lên điều ngay thật. Đó là điều hôm nay tôi
đang cố gắng hết mình, khiêm nhường trong sứ mạng trước mắt
và tin chắc rằng những lợi lạc mà chúng ta cùng chia sớt
với nhau như người với người còn mạnh hơn những đối lực làm
chúng xa nhau.
Niềm tin tưởng ấy phát xuất từ kinh nghiệm của chính cá nhân
tôi. Tôi là một tín đồ Ky-tô giáo nhưng thân phụ tôi gốc
người Kenya trong một gia đình qua bao thế hệ đều theo Hồi
giáo. Từ khi còn bé, tôi đã lớn lên ở Indonesia từng nghe
tiếng azaan nhắc nhở những lúc bình minh ló dạng hay lúc mặt
trời lặn.Thời trung niên ở Chicago, tôi từng làm việc trong
các cộng đồng mà đa số đều cảm thấy nhân phẩm và hài hòa
trong đức tin Hồi giáo. Những lớp sử thời sinh viên đã cho
tôi thấy món nợ văn minh nhân loại đã mắc của Hồi giáo như
thế nào. Chính đạo Hồi trong những môi trường như Al-Azhar
qua bao nhiêu thế kỷ đã là ánh đuốc học thuật khơi nguồn cho
Âu châu đi vào thời kỳ phục hưng và giác ngộ.
Chính những phát kiến của các cộng đồng Hồi giáo đã tiếp tay
phát triển số học, giúp chúng tôi cãi thiện la bàn nam châm
và các dụng cụ hải hành, lối hành văn và nghề in ấn cũng như
những hiểu biết của chúng tôi về việc lây lan bênh tật và
cách chữa trị. Nền văn hóa Hồi giáo đã gợi hứng cho chúng
tôi những vòm cổng những tháp giáo đường uy nghi hoành
tráng, một nền thi ca vượt thời gian và nền âm nhạc đáng mến
chuộng, những bút pháp bay bướm và những nơi chiêm niệm hài
hòa. Và qua lịch sử Hồi giáo đã chứng tỏ không những bằng
lời mà bằng hành động cụ thể rằng tôn giáo có thề tồn tại
bên nhau trong tương nhượng và bình đẳng chủng tộc. Tôi cũng
biết rằng Hồi giáo từ xưa là một phần của lịch sữ Mỹ. Quốc
gia đầu tiên thừa nhận Mỹ là Morocco. Trong dịp ký Thỏa Ước
Tripoli năm 1796, vị Tổng Thống thứ hai của nước tôi là John
Adams đã từng viết Mỹ không nuôi mầm kỳ thị luật pháp, kỳ
thị tôn giáo và mối an lành của người Hồi. Và từ những ngày
lập quốc, những người Mỹ theo đạo Hồi quả đã góp phần làm
cho quốc gia này giàu mạnh. Họ đã chiến đấu trong những cuộc
chiến, đã phục vụ trong những chính quyền, đã đứng lên đòi
quyền công dân. Họ đã phát khởi việc kinh doanh. Đã giảng
dạy trong các đại học và rực sáng trong các vận động trường
thể thao. Họ đã đoạt giải Nobel, đã xây dựng những cao ốc
ngất trời và châm lửa Thế Vận. Và khi người Mỹ Hồi giáo đầu
tiên đắc cử vào Quốc Hội, kẻ ấy đã tuyên thệ bảo vệ Hiến
Pháp Mỹ trên quyển thánh kinh Quram còn được giữ gìn trong
tủ sách riêng của một trong những quốc phụ của chúng tôi là
Thomas Jefferson.
Tôi đã có kinh nghiệm với Hồi giáo trên ba miền đại lục
trước khi đặt chân đến miền đất phát nguyên của Hồi giáo.
Kinh nghiệm đó điều hướng tôi tin tưởng rằng sự cộng hợp và
cộng hoạt giữa Mỹ và Hồi giáo phải căn cứ trên cái mà Hồi
giáo có chứ không phải là cái không phải là Hồi giáo. Và
nhân danh một tổng thống Mỹ tôi tự thấy có trách nhiệm chống
lại những hình ảnh rập khuôn tiêu cực bất cứ nơi nào hình
ảnh này lộ diện. Nhưng tôi nghĩ nguyên tắc này cũng phải
được áp dụng cho những lối nhìn của Hồi giáo hướng về Mỹ.
Nếu Hồi giao không phù hợp với bất cứ hình ảnh định lệ tiêu
cực nào thì hình ảnh rập khuôn của Mỹ cũng không phải là một
đế quốc ích kỷ vậy. Mỹ từng là một trong những nguồn tiến bộ
lớn lao nhất của thế giới. Chúng tôi đã được khai sinh từ
cuộc cách mạng chống lại một đế quốc. Chúng tôi đã được dựng
lập trên lý tưởng chúng sinh bình đẳng và hết thế kỷ này qua
thế kỷ khác, chúng tôi đã đổ máu cho lý tưởng ấy trong vùng
cương lãnh của chúng tôi cũng như khắp nơi trên thế giới.
Chúng tôi đã được định hình bằng mọi văn hóa, thu nhập từ
kháp mọi miền thế giới lý tưởng phụng sự, tất cả là một, E
pluribus unum. Và giờ đây lý tưởng đó đã thị hiện khi một
người Mỹ da đen với cái tên Barack Hussein Obama được bầu
làm Tổng Thống.
Nhưng kinh nghiệm riêng của cá nhân tôi không phải là duy
nhất. Đành rằng giấc mơ đồng đều thăng tiến cho mọi người
chưa trở thành thực tế cho mọi người Mỹ nhưng hứa hẹn đó vẫn
có hiệu lực cho bất cứ ai đặt chân lên bờ nước chúng tôi. Kể
cả gần 7 triệu người Mỹ Hồi giáo đang hàng ngày hưởng dụng
những lợi tức và trình độ giáo dục có khi còn cao hơn người
Mỹ thường.
Hơn nữa, nền tự do của Mỹ vốn bất phân ly với quyền tự do
tín ngưỡng của mỗi người. Thế nên tiểu bang nào cũng có đền
thánh Hồi giáo và khắp nơi trong xứ hiện có trên 1.200 đền
thờ loại đó. Trong khi chính quyền Mỹ vẫn ra tòa xin án lệnh
để cho các bà các cô được quyền choàng khăn trùm đầu hijab
và xử phạt kẻ nào phủ nhận quyền ấy.
Cho nên Hồi giáo hiển nhiên là một phần của nước Mỹ và tôi
tin chắc rằng bất chấp những khác biệt chủng tộc, tín ngưỡng
hay những quan điểm về cuộc đời, người Mỹ nào cũng ôm ấp một
sự thật đó là lòng mong ước sống bình an, được hưởng dụng
một nền giáo dục và một chế độ lao động hợp với nhân phẩm,
là thương gia đình mình, cộng đồng Đấng Tối Cao của mình. Đó
là điều người Mỹ đang san sẻ với nhau. Đó là hy vọng của
toàn thể loài người.
Đã hẳn, công nhận là người ai cũng như ai là phần vụ đầu
tiên của chúng tôi. Lời nói suông không thể đáp ứng nhu cầu
của toàn dân Mỹ.
Trong thời gian tới, những nhu cầu đó sẽ chỉ được đáp ứng
nếu chúng ta dám hành động táo bạo, nếu chúng tôi biết được
rằng mình không đơn độc đối đầu với những thách thức đó và
nếu thất bại thì tất cả đều lãnh đủ.
Chúng ta vừa học được từ thực tế mới đây rằng khi một hệ
thống tài chính của một quốc gia suy yếu thì sẽ phương hại
đến tình trạng thịnh vượng khắp nơi. Khi một dịch cúm mới lạ
tác hại một cá nhân thì tất cả đều lâm nguy. Khi một quốc
gia lao vào phát triển vũ khí nguyên tử thì mọi nước trên
thế giới đều bị nguy cơ bị tấn công nguyên tử hăm dọa. Khi
những kẻ cực đoan bạo động núp lén trong một dãy núi xa xăm
ra tay hành động thì mọi người khắp thế giới đều phải chịu
nguy hiểm. Khi những người vô tội ở Bosnia và Darfur bị tàn
sát thì lương tâm chung của nhân loại cũng bị vấy máu.
Đó là điều khi chúng ta nói tới việc san sẻ thế giới trong
thế kỷ 21. Đó là trách nhiệm giữa người với người. Và đó là
một trách nhiệm khó khăn vì lịch sử loài người thường không
thiếu gì chuyện dành dựt lấn lướt kèn cựa nhau giữa các quốc
gia, các bộ tộc, và dĩ nhiên là giữa tôn giáo, vì quyền lợi.
Nhưng trong thời đại mới này, làm như vậy là tự hại mà thôi.
Vì độc lập của chúng ta, mọi nền trật tự thế giới chèn ép
một quốc gia hay một nhóm người tất nhiên sẽ thất bại.
Cho nên, chúng ta muốn nghĩ quá khứ là gì thì cứ nghĩ nhưng
không nên tự biến mình thành tù nhân của ý nghĩ đó. Chúng ta
phải giải quyết khó khăn của chúng ta qua thế cộng hợp,
chúng ta phải chia sẻ những tiến bộ của mình.
Điều đó không có nghĩa là hiện nay chúng ta phải quên đi
những những cội nguồn gây căng thẳng. Trái lại, phải nhớ kỹ
thì hơn. Chúng ta phải trực diện với những căng thẳng đó. Và
trong tinh thần đó, tôi xin cố hết sức thẳng thắn nói rõ
những vấn đề đặc thù mà tôi nghĩ là trước sau gì chúng ta
cũng phải cùng nhau đối đầu.
Vấn đề đầu tiên
mà chúng ta phải trực diện đối đầu là chủ trương cực đoan
bạo hành dưới mọi hình thức.
Ở Ankara tôi đã nói rõ là Mỹ không chiến tranh và không bao
giờ chiến tranh với Hồi giáo. Nhưng chúng tôi sẽ không ngừng
đối đầu với những kẻ cực đoan bạo hành hăm dọa trầm trọng
nền an nguy của chúng tôi vì chúng tôi cũng phủ nhận điều mà
mọi tín ngưỡng đều chối bỏ đó là giết hại đàn ông, đàn bà,
trẻ con vô tội. Và nhiệm vụ hàng đầu của một tổng thống là
bảo vệ nhân dân Mỹ.
Tình hình ở Afghanistan thực chứng cho mục tiêu của Mỹ và sự
cần thiết chúng ta phải hành động chung.
Bảy năm trước, Mỹ đã truy bức Al Qaida và Taliban với sự
tiếp trợ quốc tế rộng rãi. Chúng tôi không đơn phương ra
tay. Chúng tôi ra tay vì cần thiết.
Tôi biết là vẫn đang có một vài kẻ tỏ ý nghi ngờ hay tìm
cách biện minh cho cuộc tấn công ngày 11/9. Nhưng đừng quên
là trong ngày hôm đó Al Qaida đã giết hại gần 3.000 mạng
người. Nạn nhân là đàn ông, đàn bà, trẻ em vô tội Mỹ cũng
như nhiều quốc tịch khác không hề làm hại ai. Thế nhưng Al
Qaida đã tàn sát họ rồi tự nhận là công của mình và cho đến
giờ vẫn xác nhận là sẽ không ngần ngại tàn sát một mức độ
lớn hơn. Những người đó đã cấy đồng bọn tại nhiều quốc gia
và đang cố gắng nới rộng tầm ảnh hưởng.
Đó không phải là những ý kiến để mà bàn qua nói lại. Đó là
những thực tại phải đối phó.
Xin nhớ cho là chúng tôi không hề muốn duy trì binh lính lại
Afghanistan. Vấn đề không phải là quân sự - chúng tôi không
tìm cách thiết lập những căn cứ quân sự ở đó. Nước Mỹ không
vui sướng gì khi phải thiệt mất những thanh niên thiếu nữ
con dân của mình. Tiếp tục công cuộc đối đầu là một việc rất
tốn kém về tiền bạc cũng như chính trị. Rút về được một
người lính nào là chúng tôi vui mừng rồi nếu chúng tôi có
thể tin rằng ở Afghanistan, và cả Pakistan hiện nay nữa,
không còn những kẻ cực đoan bạo động quyết giết hại càng
nhiều người Mỹ càng tốt. Nhưng vấn đề không chỉ là ở đó.
Và đó là lý do tại sao chúng tôi thực hiện một liên minh gồm
46 quốc gia, và dù tốn kém đến đâu Mỹ vẫn không nao núng.
Đương nhiên, không một ai trong liên minh đó đồng tình với
những kẻ cực đoan kia. Những kẻ này đã ra tay giết hại trong
nhiều quốc gia. Họ giết những người khác tôn giáo nhưng khác
đời là họ cũng giết luôn cả những đồng đạo Hồi giáo. Hành
động của họ thật không phù hợp chút nào với quyền làm người,
với đà tiến bộ của các quốc gia, và với Hồi giáo.
Thánh kinh Quram dạy rằng giết một người vô tội chẳng khác
nào giết cả loài người. Và thánh kinh Quran cũng nói cứu
được bất cứ một người nào chẳng khác nào cứu cả nhân loại.
Đức tin miên viễn của hơn một ngàn triệu người đương nhiên
là to lớn hơn mối hận thù nhỏ nhoi của một thiểu số. Hồi
giáo không phải là một phần của vấn đề chống lại chủ trương
cực đoan bạo động. Hồi giáo là một phần trọng yếu trong việc
xiển dương hòa bình.
Giờ thì ai cũng biết chỉ dựa vào sức mạnh quân sự thôi thì
sẽ không giải quyết được những vấn đề ở Afghanistan và
Pakistan. Điều đó giải thích tại sao chúng tôi dự tính đầu
tư 1,5 tỷ MK trong vòng 5 năm tới để cùng với người Pakistan
xây trường học và bệnh viện, đường sá và dịch vụ và hàng
trăm triệu để trợ giúp những kẻ chạy loạn. Tại sao chúng tôi
trợ cấp hơn 2,8 tỷ MK để giúp người Afghanistan phát triển
kinh tế và cung ứng những dịch vụ thiết yếu cho dân chúng
nước này.
Giờ tôi xin nói về giải pháp ở Iraq. Khác với
Afghanistan, quyết định chiến tranh ở Iraq đã gây ra nhiều
bất bằng trầm trọng trên quê hương chúng tôi và khắp nơi
trên thế giới.
Dù nghĩ rằng, xét cho cùng, dân chúng Iraq sẽ khá hơn nếu
không có nền chuyên độc của Saddam Hussein nhưng tôi cũng
nghĩ rằng những sự cố từng xảy ra ở Iraq đã nhắc cho người
Mỹ thấy sự cần thiết bất cứ lúc nào có thể dùng ngoại giao
và thế nhất trí quốc tế để giải quyết vấn đề thì phải dùng.
Đã hẳn, chúng ta có thể nhắc lại Thomas Jefferson là người
từng nói tôi hy vọng càng mạnh chúng ta càng khôn và càng
nhớ bài học là càng ít dùng đến sức mạnh thì hiệu lực của
sức mạnh càng lớn.
Ngày nay, Mỹ đang phải gánh một trọng trách kép là giúp Iraq
xây dựng một tương lai tươi sáng hơn và trao Iraq lại cho
người Iraq.Tôi đã nói rõ với người Iraq là chúng tôi không
có dụng ý chiếm bất cứ phần lãnh thổ hay tài nguyên nào ở
đây. Chủ quyền quốc gia Iraq là của người Iraq. Cũng vì vậy
mà chúng tôi đã ra lệnh triệt thoái hết các đơn vị chiến đấu
vào tháng Tám sang năm. Và đó là lý do tại sao chúng tôi sẽ
tôn trọng thỏa thuận với chính quyền đã được bầu lên một
cách dân chủ của Iraq là sẽ triệt thoái hết những đạo quân
chiến đấu khỏi các đô thị Iraq vào tháng Bảy và hoàn toàn
khỏi Iraq vào năm 2012. Chúng tôi sẽ giúp Iraq huấn luyện
lực lượng an ninh và phát triển nền kinh tế của mình. Chúng
tôi sẽ hỗ trợ một Iraq an ninh như một bạn đồng hành chứ
không như một ông chủ.
Và sau hết, vì nước Mỹ không bao giờ khoan nhượng bạo lực
cũa những kẻ cực đoan, chúng tôi sẽ không bao giờ nhân
nhượng hay dẹp qua một bên những nguyên tắc của chúng tôi.
Vụ 11 tháng 9 là một cú sốc tâm lý sâu đậm đối với đất nước
chúng tôi. Lòng lo sợ và giận dữ do biến cố đó gây ra là
điều dễ hiểu. Thế nhưng trong một vài trường hợp điều đó đã
thúc đẩy chúng tôi có những hành động ngược với truyền thống
và lý tưởng của chúng tôi. Chúng tôi đang làm những việc cụ
thể để thay đổi tình thế đó. Chúng tôi đã nhất quyết cấm chỉ
hành động Mỹ tra tấn và tôi đã ra lệnh dẹp trại tù
Guantanamo Bay đầu sang năm. Chúng tôi tự lo bảo vệ lấy mình
trong sự tôn trọng chủ quyền quốc gia của các nước khác và
tôn trọng luật pháp. Và chúng tôi sẽ làm việc đó trong thế
hợp đồng với các cộng đồng Hồi giáo vốn cũng đang bị hăm
dọa. Những kẻ cực đoan càng bị cô lập và xua đuổi khỏi các
cộng đồng Hồi giáo sớm ngày nào thì chúng tôi càng an toàn
sớm ngày đó.
Giờ đây, cội nguồn căng thẳng thứ hai mà tôi cần thảo
luận là tình thế giữa người Do Thái, Palestine và thế giới Á
Rập.
Mối liên hệ bền bĩ giữa Do Thái và Mỹ là điều chẳng lạ lùng
gì với mọi người. Mối liên hệ đó sẽ không bao giờ đứt đoạn.
Mối liên hệ đó xây dựng trên những ràng buộc lịch sử và văn
hóa và sự thừa nhận rằng ước vọng về một quê hương Do Thái
đã bắt mầm từ những bi thảm lịch sử hiện tiền. Hết thế kỷ
này đến thế kỷ khác, người Do Thái đã bị bách hại khắp nơi
trên thế giới. Và đỉnh cao của chính sách bài Do Thái ở Âu
châu là cuộc diệt chủng vô tiền khoán hậu. Ngày mai tôi sẻ
đi viếng Buchenwald vốn là mắt xích trong một chuỗi những
trại tập trung đã bắt làm nô lệ, hành hạ, bắn giết và giết
bằng hơi ngạt mà Đệ Tam Cộng Hòa Đức Quốc Xã, The Third
Reich, đã thực hiện. Sáu triệu người Do Thái đã bị giết, hơn
cả dân số Do thái hiện nay. Phủ nhận sự kiện đó là thấp hèn.
Đó là ngu ngốc, và đó là sân hận.
Vấn đề là phải ngăn chận cuộc thi đua vũ khí nguyên tử ở
Trung Đông có thể lôi kéo cả vùng này cũng như thế giới vào
đường vô cùng nguy hại. Không phải tôi không biết là hiện
đang có kẻ phản đối tại sao nước này có vũ khí nguyên tử mà
nước khác thì không có quyền. Nhưng không một quốc gia nào
có quyền đơn phương quyết định nước này hay nước kia có
quyền có khí giới nguyên tử.
Bất cứ một quốc gia nào, kể cả Iran, cũng có quyền sỡ hữu
nguyên tử hòa bình nếu quốc gia đó tuân thủ những trọng
trách theo Hiệp Ước Không Phổ Biến Nguyên Tử [Nuclear
Non-Proliferation Treaty] quy định. Quyết định đó là cốt lõi
của thỏa ước. Và quy định đó phải được tôn trọng bởi bất cứ
quốc gia nào ràng buộc với thỏa thuận. Và tôi hy vọng mọi
quốc gia trong vùng cùng chia sớt mục tiêu đó.
Vấn đề thứ tư
mà tôi cố gắng trả lời là dân chủ. Tôi thừa biết là trong
mấy năm gần đây việc hô hào thực thi dân chủ đã gây ra lắm
bất đồng. Và đa số những bất đồng này đều dính dáng đến cuộc
chiến ở Iraq. Cho nên tôi hy vọng được nói thẳng trước là
không một quốc gia nào có thể và phải áp đặt một hệ thống
quyền lực lên một quốc gia khác. Tuy nhiên, điều đó sẽ không
ngăn chặn chúng tôi ủng hộ những chính quyền phản ảnh được ý
nguyện vọng quần chúng nước họ. Mỗi quốc gia hàm dưỡng cho
nguyên lý ấy được sinh động theo cách riêng, tùy theo những
truyền thống của dân tộc mình. Nước Mỹ không tự thị cho rằng
mình biết cái gì là hay tốt cho mọi người cũng như chúng tôi
không hề tự cho là sẽ biết trước hết mọi kết quả bầu cử
không có xáo trộn vậy. Thế nhưng tôi tin tưởng kiên định
rằng dân chúng nước nào cũng ôm ấp những nguyện vọng như tự
do bày tỏ ý nghĩ của mình, được quyền có tiếng nói trong
chính quyền, tin tưởng vào pháp quyền và bình đẳng trước
pháp luật, chính quyền phải minh bạch và không ăn cắp, ai
cũng tự do sống theo cách mình ưa thích. Đó không phải là
những điều đặc thù của Mỹ. Đó là nhân quyền và đó là lý do
tại sao chúng tôi hỗ trợ cho những ý kiến ấy khắp nơi.
Không có một đường hướng cứng nhắc nào để thực thi những hứa
hẹn ấy. Nhưng điều hiển nhiên ai cũng thấy là nếu biết bảo
vệ những quyền đó thì rốt cuộc chính quyền nào cũng vững
vàng, thắng lợi và ổn định. Mưu định bóp nghẹt hoàn toàn
nguyện vọng của thiên hạ không bao giờ thành công. Nước Mỹ
tôn trọng quyền lên tiếng ôn tồn và hợp pháp bất cứ nơi nào
trên thế giới ngay cả khi chúng tôi không đồng thuận với
những ý kiến ấy. Và chúng tôi sẽ chào đón tất cả những chính
quyền hiếu hòa được bầu lên, quý hồ là những chính quyền ấy
tôn trọng tất cả người dân trong xứ họ. Điểm sau cùng này
cũng quan trọng không kém vì một số người chỉ hô hào dân chủ
khi đã mất hết quyền lực. Khi còn chính quyền thì những kẻ
này đã thẳng tay dẹp bỏ quyền của kẻ khác. Cho nên nói gì
thì nói, chính quyền của dân do dân là chuẩn đích cho bất cứ
ai có quyền hành. Phải duy trì quyền lực bằng thuận ý chứ
không phải ép buộc. Phải tôn trọng quyền của những thiểu số
và phải tham gia với tinh thần khoan nhượng và thỏa hiệp.
Phải đặt quyền lợi của quần chúng trong xứ và hành động xứng
hợp qua tiến trình chính trị vượt lên trên bè đảng của mình.
Nếu không có những điều đó thì bầu cử chưa hẳn là dân chủ
đích thực.
Điểm thứ năm
chúng ta phải cùng nhắc đến là tự do tôn giáo. Hồi giáo tự
hào về truyền thống khoan nhượng. Chúng ta thấy điều đó
trong lịch sử Andalusia và Cordoba trong thời kỳ các giáo
tòa thanh lọc, Inquisition. Tôi đích thân chứng kiến cảnh đó
ở Indonesia nơi mà các tín đồ Ky-Tô giáo tha hồ thờ phượng
trong một xứ tuyệt đại đa số là Hồi giáo.
Đó là tinh thần chúng ta đang cần hôm nay. Dân chúng bất cứ
chân trời góc biển nào phải được tự do lựa chọn và sống với
đức tin của mình căn cứ trên thuyết dụ của tâm linh và con
tim, và linh hồn. Nhẫn nhịn là điều cần cho tôn giáo lớn
mạnh. Lòng tương nhượng này đang bị thử thách từ nhiều phía.
Giữa người Hồi giáo với nhau vẫn có một khuynh hướng đáng
ngại là đo lường mức độ sùng kính của mình bằng sự chối bỏ
đức tin của kẻ khác. Mức độ phong phú đa dạng của tôn giáo
phải được khuyến lệ bất kể là trong những tín hữu phái
Maronites ở Lebanon hay Copt ở Ai Cập. Và nếu thật lòng chân
thành thì chúng ta phải nói rằng những rạn nứt phân rẽ giữa
số tín đồ hai phái Sunni và Shia Hồi giáo vốn đã gây ra
những bạo hành bi thảm, đặc biệt ở Iraq, phải được san
bằng.
Tự do tôn giáo là cốt lõi giúp cho người chung sống với
nhau. Chúng ta phải luôn luôn theo sát những cách thức người
ta dùng để bảo vệ tự do tôn giáo. Ví dụ như ở Mỹ những luật
lệ về hiến tặng từ thiện đã làm cho các tín đồ Hồi giáo cảm
thấy khó khăn khi thi hành trách nhiệm tín ngưỡng của mình.
Đó là lý do tại sao tôi cố làm việc với những đồng bào Hồi
giáo để bảo đảm rằng họ có thể làm trọn điều luật zakat.
Tương tự như thế, điều quan trọng trong các nước phương Tây
là tránh đừng gây phiền hà cho các công dân Hồi giáo mà họ
thấy là thích, ví dụ như chuyện trang phục của phụ nữ Hồi
giáo chẳng hạng. Chúng ta có thể dùng chiêu bài tự do để
ngụy trang thái độ kỳ thị tôn giáo. Quả thực, tôn giáo phải
làm cho chúng ta gần nhau hơn. Và đó là lý do tại sao ở Mỹ
chúng tôi củng cố những phương án đem các người theo Ky-Tô
giáo, Hồi giáo, Do Thái giáo đến gần nhau hơn. Tại sao chúng
tôi hoan nghênh những nỗ lực đối thoại liên tôn của Vua
Abdullah xứ Saudi Arabia hay cố gắng liên hợp vì văn minh,
Alliance of Civilizations, của giới lãnh đạo Thổ Nhĩ Kỳ.
Bất cứ ở đâu trên thế giới chúng ta có thể biến đối thoại
thành hành động làm nhịp cầu nối kết quần chúng lại với nhau
bất kề là để chống bệnh sốt rét ở Phi châu hay để cứu trợ
thiên tai.
Điểm thứ sáu
mà tôi muốn đề cập đến là nữ quyền.
Tôi thừa biết, và cứ nhìn vào số khán giả ở đây thì cũng
biết, nữ quyền là một vấn đề thảo luận lành mạnh. Tôi phủ
nhận một vài quan điểm Tây phương cho rằng phụ nữ trùm khăn
quàng là thiếu bình đẳng. Nhưng tôi tin tưởng rằng một phụ
nữ bị gạt ra ngoài giáo dục là không công bằng. Cho nên
chẳng phải ngẫu nhiên gì là trong các quốc gia mà giới phụ
nữ được học hành tới nơi tới chốn là những quốc gia phồn
thịnh.
Giờ tôi xin được nói rõ vấn đề phụ nữ bình quyền không chỉ
ðõn thuấn là vấn ðề Hồi giáo. Ở Thổ Nhĩ Kỳ, Pakistan,
Bangladesh, Idonesia là những nước Hồi giáo chiếm đa số, phụ
nữ đã được bầu vào chức vụ lãnh đạo. Trong khi cuộc đấu
tranh cho phụ nữ bình quyền về nhiều phương diện vẫn tiếp
tục ở Mỹ và trong nhiều quốc gia khắp thế giới. Tôi tin chắc
rằng các cô con gái chúng tôi có thể đóng góp không thua gì
các cậu con trai chúng tôi. Nền thịnh vượng chung của chúng
ta sẽ tiến triển tốt đẹp bằng cách để cho mọi người, đàn ông
đàn bà thi thố hết tiềm năng của mình. Tôi không tin rằng
phụ nữ phải làm như nam giới để được bình đẳng. Và tôi kính
trọng những phụ nữ quyết định sống theo lối sống truyền
thống qúy hồ đó là tự họ quyết định. Đó là điều tại sao Mỹ
lại hợp đồng với bất cứ quốc gia Hồi giáo đa số nào để phố
biến việc biết đọc biết viết cho các cô gái và giúp cho hàng
thiếu nữ theo đuổi nghề nghiệp qua những chương trình tài
trợ nhỏ giúp mọi người theo đuổi mơ ước của mình.
Sau hết,
điều tôi muốn nói là phát triển kinh tế và cơ may thăng
tiến. Tôi thừa biết nhiều người nghĩ toàn cầu hóa là nghịch
lý. Internet và truyền hình có thể cung cấp hiểu biết và tin
tức nhưng cũng du nhập vào nhà chuyện tính dục chướng kỳ và
bạo động mù quáng.
Giao thương có thể đem lại tiền của và cơ may mới nhưng cũng
đem lại những đổ nát to lớn và xáo trộn trong cộng đồng. Ở
khắp nơi, kể cả Mỹ, đà thay đổi đó có thể gây ra lòng lo
ngại trào lưu đổi mới có thể dun dủi chúng ta đánh mất quyền
kiểm soát kinh tế, chính trị, và quan trọng hơn cả là nhân
cách của chúng ta, đó là những điều vô cùng thân thiết về
cộng đồng, gia đình, truyền thống và đức tin của chúng ta.
Nhưng tôi cũng biết rằng tiến bộ của loài người là điều
không thể phủ nhận.
Mâu thuẩn giữa phát triển và truyền thống là điều không tất
yếu. Những xứ như Nhật, Hàn quốc phát triển kinh tế lớn lao
nhưng vẫn giữ được văn hóa đặc thù. Điều đó cũng là một ngạc
nhiên về tiến bộ trong các quốc gia Hồi giáo đa số từ Kuala
Lumpur đến Dubai. Trong thời xa xưa, các cộng đồng Hồi giáo
vẫn tiên phong trong sáng kiến và giáo dục. Và đấy mới là
quan trọng vì mọi chiến lược phát triển chỉ có thể căn cứ
trên những gì phát xuất từ cội nguồn bản địa và không thể
duy trì khi lớp trẻ không có việc làm. Đa số các quốc gia
Vùng Vịnh đã giàu có nhờ dầu hỏa và một số dang tập chú phát
triển rộng hơn số tiền của đó. Nhưng tất cả chúng ta đều
phải nhận rằng giáo dục và phát kiến phải là tiền tệ của thế
kỷ 21. Và trong phần nhiều các cộng đồng Hồi giáo, vấn đề
đầu tư vào giáo dục và phát kiến lại yếu kém nhất. Tôi đang
chú trọng lối đầu tư ấy ở nước Mỹ của chúng tôi. Và trong
khi trong quá khứ Mỹ đã quá chú trọng vào dầu khí khi hai
thứ này tràn vào, bây giờ đã đến lúc chúng tôi phải tìm kiếm
lối đầu tư rộng rãi hơn.
Trong phạm vi giáo dục, chúng tôi sẽ mở rộng những đổi thay
chương trình và gia tăng học bổng như thứ từng đem bố tôi
đến Mỹ vậy. Đồng thời, chúng tôi cũng khuyến khích càng ngày
càng có nhiều người Mỹ nghiên cứu các cộng đồng Hồi giáo và
chúng tôi sẽ khuyến khích đà thi đua của các nhà nghiên cứu
Hồi giáo ở Mỹ, gia tăng đầu tư vào việc học hàm thụ trên
Internet cho thầy giáo và học trò khắp nơi trên thế giới và
sẽ tạo dựng một hệ thống Internet mới nhờ đó mà một thanh
niên ở Kansas có thể giao liên trực tiếp ngay với một thanh
niên ở Cairo.
Về phương diện phát triển kinh tế, chúng tôi sẽ gầy dựng một
chủ lực kinh doanh mới để cộng hợp với những đối tác của họ
ở các xứ Hồi giáo đa số. Và trong năm nay tôi sẽ chủ trì một
hội nghị thượng đỉnh về hợp tác kinh doanh để cố phát hiện
những liên hệ sâu xa giữa giới lãnh đạo thương trường, các
hiệp hội và những nhà hoạt động xã hội ở Mỹ và ở các xứ Hồi
giáo khắp thế giới.
Về khoa học kỹ thuật, chúng tôi sẽ phát động một tài trợ
ngân sách mới để hỗ trợ những phát triển kỹ thuật trong các
xứ đa số Hồi giáo và giúp phổ biến ý niệm thị trường để tạo
thêm công ăn việc làm. Chúng tôi sẽ khai diễn nhiều trung
tâm tài năng khoa khoa học ở Phi châu, Trung Đông, Đông Nam
Á và chỉ định một đại diện lưu động mới về khoa học để điều
hợp các chương trình khai thác các nguồn năng lượng mới, tạo
thêm công việc hợp nhu cầu bảo quản môi sinh, điện tử hóa
các dữ kiện, nước sạch, gieo trồng những giống ngũ cốc mới.
Hôm nay, tôi xin loan báo một nỗ lực toàn cầu mới với tổ
chức Nghị Hội Hồi Giáo, Islamic Confrrence, để tiêu trừ bệnh
sưng màng óc, polio. Và chúng tôi sẽ mở rộng thế hợp đồng
với các cộng đồng Hồi giáo để xúc tiến việc chăm sóc sứ khỏe
cho trẻ nhỏ và các bà mẹ.
Tất cả cố gắng đó đều sẽ được thực hiện trong thế hợp đồng.
Dân Mỹ sẵn sàng liên kết với công dân và chính quyền, các tổ
chức cộng đồng, các lãnh tụ tôn giáo, các nhà doanh nghiệp
trong các cộng đồng Hồi giáo khắp nơi để giúp người ta theo
đuổi một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Những vấn đề tôi vừa trình bày không dễ gì đáp ứng, nhưng
trách nhiệm chung của chúng ta là cùng nhau cộng tác nhân
danh một thế giới mà chúng ta mưu tìm, một thế giới trong đó
những kẻ cực đoan không còn hăm dọa mọi người, và binh đội
Mỹ hồi hương, một thế giới trong đó người Do Thái và người
Palestine được sống an toàn trong quê hương của mình và năng
lượng nguyên tử được dùng vào những mục tiêu hòa bình, một
thế giới trong đó chính quyền phục vụ công dân của mình và
quyền của các con Thượng Đế sẽ được tôn trọng. Đó là những
lợi ích tương hỗ. Đó là thế giới chúng ta mưu tìm. Nhưng chỉ
có thể cùng nhau thành đạt.
Tôi thừa biết có nhiều người, Hồi giáo cũng như không Hồi
giáo, thắc mắc liệu chúng ta có thể hình thành khởi điểm mới
hay không. Một số khác hăng say châm dầu và lửa chia rẻ và
ngăn cản đà tiến. Môt số gợi ý là chẳng đáng phí sức và định
mạng chúng ta là bất đồng kiến và văn minh va chạm là điều
tất nhiên.
Một số đông chỉ bi quan rằng đổi thay thực sự là điều có thể
xảy ra. Có quá nhiều lo ngại, quá nhiều hoài nghi được hun
đúc từ bao nhiêu năm qua. Nhưng nếu chúng ta tự trói mình
vào quá khứ thì chúng ta sẽ không tiến lên được.
Tôi đặc biệt ao ước được nói với lớp trẻ thuộc bất cứ tôn
giáo nào trong bất cứ quốc gia nào rằng hơn ai hết các bạn
là thành phần có khả năng để tưởng tượng lại thế giới, tái
tạo thế giới này.
Tất cả chúng ta đều chia nhau thế giới nhưng chỉ là trong
một lúc ngắn ngủi thôi. Cho nên vấn đề đặt ra là liệu ta nên
chú tâm vào những gì làm chúng ta xa rời nhau hay nên dồn
mọi nổ lực, một nổ lực dài lâu để tìm ra một đất đứng chung,
để tập chú vào một tương lai mà chúng ta ao ước cho con cháu
chúng ta và để tôn trọng nhân phẩm của mọi người.
Gây chiến dễ hơn ngưng chiến. Đổ lỗi cho người dễ hơn nhìn
lại lỗi mình. Tìm ra khác biệt dễ hơn tìm điểm tương đồng.
Nhưng chúng ta phải chọn lấy con đường đúng, không chọn con
đường dễ đi. Một nguyên tắc trọng tâm của mọi tôn giáo là
hãy làm cho người khác điều gì mình muốn người khác làm cho
mình.
Đó là sự thật vượt quá mọi biên giới quốc gia và dân tộc,
lòng tin đó chẳng mới lạ gì, chẳng phải của người đen hay
trắng hay nâu, chẳng phải của Ky-tô giáo hay Hồi giáo, hay
Do Thái giáo. Đó là lòng tin từng đẩy cái nôi văn minh và
đang duy trì nhịp đập con tim của hàng tỷ người khắp thế
giới. Niềm tin vào tha nhân. Và đó là điều đem tôi đến đây
ngày hôm nay.
Chúng ta có sức mạnh để xây dựng thế giới mà chúng ta ước
mơ, miễn sao chúng ta có can đảm phát động một khởi điểm
mới, và luôn ghi khắc những gì đã được viết ra.
Thánh kinh Quran đã dạy chúng ta, hởi nhân loại, ta đã tạo
dựng các người thành đàn ông đàn bà và ta đã gom các người
lại thành quốc gia và bộ tộc để cho các người hiểu nhau.
Talmud cũng nói với chúng ta rằng mục tiêu của toàn bộ thánh
thư Torah là xiển dương hòa bình.
Thánh Kinh dạy chúng ta rằng phúc cho những ai phục vụ hòa
bình vì những kẻ đó sẽ được gọi là con Thượng Đế.
Nhân loại có thể sống chung trong hòa bình. Chúng ta biết
đó là viễn kiến của Đấng Tối Cao. Bây giờ chúng ta phải làm
việc ở đây, trên địa cầu này.
Xin cám ơn qúy vị. Cầu mong Thượng Đế hòa bình ở cùng qúy
vị. Xin hết lòng cảm tạ tất cả.
Xin cám ơn.
Full text of
Obama's speech in Cairo to the Muslim world
I am honored to be in the timeless city of Cairo, and to be
hosted by two remarkable institutions. For over a thousand
years, Al-Azhar has stood as a beacon of Islamic learning,
and for over a century, Cairo University has been a source
of Egypt's advancement. Together, you represent the harmony
between tradition and progress. I am grateful for your
hospitality, and the hospitality of the people of Egypt. I
am also proud to carry with me the goodwill of the American
people, and a greeting of peace from Muslim communities in
my country: assalaamu alaykum.
We meet at a time of tension between the
United States and Muslims around the world - tension rooted
in historical forces that go beyond any current policy
debate. The relationship between Islam and the West includes
centuries of co-existence and cooperation, but also conflict
and religious wars. More recently, tension has been fed by
colonialism that denied rights and opportunities to many
Muslims, and a Cold War in which Muslim-majority countries
were too often treated as proxies without regard to their
own aspirations. Moreover, the sweeping change brought by
modernity and globalization led many Muslims to view the
West as hostile to the traditions of Islam.
Violent extremists have exploited these
tensions in a small but potent minority of Muslims. The
attacks of September 11th, 2001 and the continued efforts of
these extremists to engage in violence against civilians has
led some in my country to view Islam as inevitably hostile
not only to America and Western countries, but also to human
rights. This has bred more fear and mistrust.
So long as our relationship is defined by
our differences, we will empower those who sow hatred rather
than peace, and who promote conflict rather than the
cooperation that can help all of our people achieve justice
and prosperity. This cycle of suspicion and discord must
end.
I have come here to seek a new beginning
between the
United States and Muslims around the world; one based upon
mutual interest and mutual respect; and one based upon the
truth that America and Islam are not exclusive, and need not
be in competition. Instead, they overlap, and share common
principles - principles of justice and progress; tolerance
and the dignity of all human beings.
I do so recognizing that change cannot
happen overnight. No single speech can eradicate years of
mistrust, nor can I answer in the time that I have all the
complex questions that brought us to this point. But I am
convinced that in order to move forward, we must say openly
the things we hold in our hearts, and that too often are
said only behind closed doors. There must be a sustained
effort to listen to each other; to learn from each other; to
respect one another; and to seek common ground. As the Holy
Koran tells us, "Be conscious of God and speak always the
truth." That is what I will try to do - to speak the truth
as best I can, humbled by the task before us, and firm in my
belief that the interests we share as human beings are far
more powerful than the forces that drive us apart.
Part of this conviction is rooted in my
own experience. I am a Christian, but my father came from a
Kenyan family that includes generations of Muslims. As a
boy, I spent several years in
Indonesia and heard the call of the azaan at the break of
dawn and the fall of dusk. As a young man, I worked in
Chicago communities where many found dignity and peace in
their Muslim faith.
As a student of history, I also know
civilization's debt to Islam. It was Islam - at places like
Al-Azhar University - that carried the light of learning
through so many centuries, paving the way for Europe's
Renaissance and Enlightenment. It was innovation in Muslim
communities that developed the order of algebra; our
magnetic compass and tools of navigation; our mastery of
pens and printing; our understanding of how disease spreads
and how it can be healed. Islamic culture has given us
majestic arches and soaring spires; timeless poetry and
cherished music; elegant calligraphy and places of peaceful
contemplation. And throughout history, Islam has
demonstrated through words and deeds the possibilities of
religious tolerance and racial equality.
I know, too, that Islam has always been a
part of
America's story. The first nation to recognize my country
was Morocco. In signing the Treaty of Tripoli in 1796, our
second President John Adams wrote, "The United States has in
itself no character of enmity against the laws, religion or
tranquility of Muslims." And since our founding, American
Muslims have enriched the United States. They have fought in
our wars, served in government, stood for civil rights,
started businesses, taught at our Universities, excelled in
our sports arenas, won Nobel Prizes, built our tallest
building, and lit the Olympic Torch. And when the first
Muslim-American was recently elected to Congress, he took
the oath to defend our Constitution using the same Holy
Koran that one of our Founding Fathers -Thomas Jefferson -
kept in his personal library.
So I have known Islam on three continents
before coming to the region where it was first revealed.
That experience guides my conviction that partnership
between
America and Islam must be based on what Islam is, not what
it isn't. And I consider it part of my responsibility as
President of the United States to fight against negative
stereotypes of Islam wherever they appear.
But that same principle must apply to
Muslim perceptions of
America. Just as Muslims do not fit a crude stereotype,
America is not the crude stereotype of a self-interested
empire. The United States has been one of the greatest
sources of progress that the world has ever known. We were
born out of revolution against an empire. We were founded
upon the ideal that all are created equal, and we have shed
blood and struggled for centuries to give meaning to those
words - within our borders, and around the world. We are
shaped by every culture, drawn from every end of the Earth,
and dedicated to a simple concept: E pluribus unum: "Out of
many, one."
Much has been made of the fact that an
African-American with the name Barack Hussein Obama could be
elected President. But my personal story is not so unique.
The dream of opportunity for all people has not come true
for everyone in America, but its promise exists for all who
come to our shores - that includes nearly seven million
American Muslims in our country today who enjoy incomes and
education that are higher than average.
Moreover, freedom in
America is indivisible from the freedom to practice one's
religion. That is why there is a mosque in every state of
our union, and over 1,200 mosques within our borders. That
is why the U.S. government has gone to court to protect the
right of women and girls to wear the hijab, and to punish
those who would deny it.
So let there be no doubt: Islam is a part
of
America. And I believe that America holds within her the
truth that regardless of race, religion, or station in life,
all of us share common aspirations - to live in peace and
security; to get an education and to work with dignity; to
love our families, our communities, and our God. These
things we share. This is the hope of all humanity.
Of course, recognizing our common humanity
is only the beginning of our task. Words alone cannot meet
the needs of our people. These needs will be met only if we
act boldly in the years ahead; and if we understand that the
challenges we face are shared, and our failure to meet them
will hurt us all.
For we have learned from recent experience
that when a financial system weakens in one country,
prosperity is hurt everywhere. When a new flu infects one
human being, all are at risk. When one nation pursues a
nuclear weapon, the risk of nuclear attack rises for all
nations. When violent extremists operate in one stretch of
mountains, people are endangered across an ocean. And when
innocents in
Bosnia and Darfur are slaughtered, that is a stain on our
collective conscience. That is what it means to share this
world in the 21st century. That is the responsibility we
have to one another as human beings.
This is a difficult responsibility to
embrace. For human history has often been a record of
nations and tribes subjugating one another to serve their
own interests. Yet in this new age, such attitudes are
self-defeating. Given our interdependence, any world order
that elevates one nation or group of people over another
will inevitably fail. So whatever we think of the past, we
must not be prisoners of it. Our problems must be dealt with
through partnership; progress must be shared.
That does not mean we should ignore
sources of tension. Indeed, it suggests the opposite: we
must face these tensions squarely. And so in that spirit,
let me speak as clearly and plainly as I can about some
specific issues that I believe we must finally confront
together.
The first issue that we have to confront
is violent extremism in all of its forms.
In
Ankara, I made clear that America is not - and never will be
- at war with Islam. We will, however, relentlessly confront
violent extremists who pose a grave threat to our security.
Because we reject the same thing that people of all faiths
reject: the killing of innocent men, women, and children.
And it is my first duty as President to protect the American
people.
The situation in
Afghanistan demonstrates America's goals, and our need to
work together. Over seven years ago, the United States
pursued al Qaeda and the Taliban with broad international
support. We did not go by choice, we went because of
necessity. I am aware that some question or justify the
events of 9/11. But let us be clear: al Qaeda killed nearly
3,000 people on that day. The victims were innocent men,
women and children from America and many other nations who
had done nothing to harm anybody. And yet Al Qaeda chose to
ruthlessly murder these people, claimed credit for the
attack, and even now states their determination to kill on a
massive scale. They have affiliates in many countries and
are trying to expand their reach. These are not opinions to
be debated; these are facts to be dealt with.
Make no mistake: we do not want to keep
our troops in
Afghanistan. We seek no military bases there. It is
agonizing for America to lose our young men and women. It is
costly and politically difficult to continue this conflict.
We would gladly bring every single one of our troops home if
we could be confident that there were not violent extremists
in Afghanistan and Pakistan determined to kill as many
Americans as they possibly can. But that is not yet the
case.
That's why we're partnering with a
coalition of forty-six countries. And despite the costs
involved,
America's commitment will not weaken. Indeed, none of us
should tolerate these extremists. They have killed in many
countries. They have killed people of different faiths -
more than any other, they have killed Muslims. Their actions
are irreconcilable with the rights of human beings, the
progress of nations, and with Islam. The Holy Koran teaches
that whoever kills an innocent, it is as if he has killed
all mankind; and whoever saves a person, it is as if he has
saved all mankind. The enduring faith of over a billion
people is so much bigger than the narrow hatred of a few.
Islam is not part of the problem in combating violent
extremism - it is an important part of promoting peace.
We also know that military power alone is
not going to solve the problems in
Afghanistan and Pakistan. That is why we plan to invest $1.5
billion each year over the next five years to partner with
Pakistanis to build schools and hospitals, roads and
businesses, and hundreds of millions to help those who have
been displaced. And that is why we are providing more than
$2.8 billion to help Afghans develop their economy and
deliver services that people depend upon.
Let me also address the issue of
Iraq. Unlike Afghanistan, Iraq was a war of choice that
provoked strong differences in my country and around the
world. Although I believe that the Iraqi people are
ultimately better off without the tyranny of Saddam Hussein,
I also believe that events in Iraq have reminded America of
the need to use diplomacy and build international consensus
to resolve our problems whenever possible. Indeed, we can
recall the words of Thomas Jefferson, who said: "I hope that
our wisdom will grow with our power, and teach us that the
less we use our power the greater it will be."
Today,
America has a dual responsibility: to help Iraq forge a
better future - and to leave Iraq to Iraqis. I have made it
clear to the Iraqi people that we pursue no bases, and no
claim on their territory or resources. Iraq's sovereignty is
its own. That is why I ordered the removal of our combat
brigades by next August. That is why we will honor our
agreement with Iraq's democratically-elected government to
remove combat troops from Iraqi cities by July, and to
remove all our troops from Iraq by 2012. We will help Iraq
train its Security Forces and develop its economy. But we
will support a secure and united Iraq as a partner, and
never as a patron.
And finally, just as
America can never tolerate violence by extremists, we must
never alter our principles. 9/11 was an enormous trauma to
our country. The fear and anger that it provoked was
understandable, but in some cases, it led us to act contrary
to our ideals. We are taking concrete actions to change
course. I have unequivocally prohibited the use of torture
by the United States, and I have ordered the prison at
Guantanamo Bay closed by early next year.
So
America will defend itself respectful of the sovereignty of
nations and the rule of law. And we will do so in
partnership with Muslim communities which are also
threatened. The sooner the extremists are isolated and
unwelcome in Muslim communities, the sooner we will all be
safer.
The second major source of tension that we
need to discuss is the situation between Israelis,
Palestinians and the Arab world.
America's strong bonds with Israel are well known. This bond
is unbreakable. It is based upon cultural and historical
ties, and the recognition that the aspiration for a Jewish
homeland is rooted in a tragic history that cannot be
denied.
Around the world, the Jewish people were
persecuted for centuries, and anti-Semitism in
Europe culminated in an unprecedented Holocaust. Tomorrow, I
will visit Buchenwald, which was part of a network of camps
where Jews were enslaved, tortured, shot and gassed to death
by the Third Reich. Six million Jews were killed - more than
the entire Jewish population of Israel today. Denying that
fact is baseless, ignorant, and hateful. Threatening Israel
with destruction - or repeating vile stereotypes about Jews
- is deeply wrong, and only serves to evoke in the minds of
Israelis this most painful of memories while preventing the
peace that the people of this region deserve.
On the other hand, it is also undeniable
that the Palestinian people - Muslims and Christians - have
suffered in pursuit of a homeland. For more than sixty years
they have endured the pain of dislocation. Many wait in
refugee camps in the
West Bank, Gaza, and neighboring lands for a life of peace
and security that they have never been able to lead. They
endure the daily humiliations - large and small - that come
with occupation. So let there be no doubt: the situation for
the Palestinian people is intolerable. America will not turn
our backs on the legitimate Palestinian aspiration for
dignity, opportunity, and a state of their own.
For decades, there has been a stalemate:
two peoples with legitimate aspirations, each with a painful
history that makes compromise elusive. It is easy to point
fingers - for Palestinians to point to the displacement
brought by
Israel's founding, and for Israelis to point to the constant
hostility and attacks throughout its history from within its
borders as well as beyond. But if we see this conflict only
from one side or the other, then we will be blind to the
truth: the only resolution is for the aspirations of both
sides to be met through two states, where Israelis and
Palestinians each live in peace and security.
Không có con đường nào đưa ta đến hạnh phúc - hạnh phúc
chính là con đường. |
|