Trò chuyện với
cựu
Trung tướng Đặng Quốc Bảo
Lời
giới thiệu: Tướng Đặng Quốc Bảo sinh năm 1928, là
trung tướng về hưu, từng là uỷ viên trung ương ĐCS VN tại
Đại hội IV (cuối 1976), từng là Hiệu trưởng trường đại học
kỹ thuật quân sự trong thời chiến, sau đó là Bí thư thứ
nhất Đoàn Thanh niên CS Hồ Chí Minh, rồi thứ trưởng Bộ Đại
học và Trung học chuyên nghiệp, cuối cùng là Trưởng ban
Khoa giáo TW đảng. Nhiều người cho rằng, những ý kiến táo
bạo của ông Trần Xuân Bách trong đầu những năm 1990 có
nhiều ý tưởng của ông Bảo trong đó.
Có mấy vấn đề: 1) Bàn về chủ thuyết phát triển; 2) Hiểu biết
thế giới toàn cầu hóa; 3) Chống độc tài, thực hiện dân chủ.
I. Phát triển
Muốn phát triển, điều đầu tiên, yếu tố đầu tiên là
phải giữ được an ninh quốc gia. An ninh quốc gia ở đây nổi
lên là vấn đề Trung Quốc. Không xử lý vấn đề Trung Quốc,
không thể phát triển. Trong mọi khó khăn, cái khó khăn nhất
là đối phó với Trung Quốc.
Vậy, trong vấn đề phát triển của Việt Nam phải đặt vấn đề
Trung Quốc lên hàng đầu. Có 5 điều kiện thực hiện phát triển
của Việt Nam:
1. Khắc phục vấn đề Trung Quốc;
2. Nhận thức đúng về chủ nghĩa tư bản. Phải thấy: nó không
chết, nó có nhiều biến động, vận động nội tại rồi biến thành
một xã hội tốt đẹp hơn. Hiểu như vậy ta sẽ chung sống và lợi
dụng được nó để có thêm điều kiện phát triển. Chủ nghĩa tư
bản phát triển có cơ chế và yếu tố chống độc tài. Những
người cộng sản không học được điều này ở CNTB. Cho nên, khi
lên cầm quyền đã thâu tóm quyền lực vào Đảng, rồi chỉ là một
tập đoàn, một nhóm người, cuối cùng là quyền lực của một
người. Đảng Cộng sản độc tài là như vậy. Chúng ta cần tạo
cho chủ nghĩa tư bản xuất hiện ở Việt Nam.
3. Phải tham gia luật chơi chung, luật chơi chung của thế
giới và Liên hợp quốc. Tạo chỗ đứng của Việt Nam trong các
lĩnh vực trên thế giới, phải thâm nhập, hòa nhập, để người
ta trợ giúp cho chúng ta.
4. Chúng ta phải liên kết chặt chẽ với khối ASEAN và phấn
đấu thành minh chủ của ASEAN và phải thông hiểu chính Việt
Nam có văn hóa đa dạng, có trí tuệ (bây giờ ý Đảng lòng dân
đang ở trong trạng thái nào?).
5. Chiến dịch chuyển văn minh, trí tuệ, kế tiếp các đời sau.
Phải có cải tạo về chính trị, chống độc tài. Hễ ai lên
(những người thoát thai từ xã hội), có thế lực, có quyền lực
là y như trở thành độc tài.
Các cậu cứ nghĩ mà xem, có học văn hóa chưa hẳn đã đủ. Trong
các bậc cách mạng đi trước chúng ta Bác Hồ tự nhận là không
được học hành đến nơi đến chốn, cố tranh thủ những nơi có
thể cho mình nhiều tri thức của thế giới, nhưng thực dân đế
quốc không cho.
Các anh Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp có học
nhưng nhiều khuyết tật. Nếu anh nào lên nắm quyền lực rồi
cũng độc tài. Năm xưa anh Trường Chinh có gọi tôi lên để nói
chuyện. Chúng tôi là anh em thúc bá. Anh Trường Chinh nói:
người ta phản ánh lên Bộ Chính trị rằng chú chống lại Đại
hội 4, chống chủ nghĩa xã hội, chú lãnh đạo Đoàn Thanh niên
đối lập với Đảng Cộng sản.
Các cậu có biết tôi trả lời ra sao không?
Tôi thẳng thắn trả lời: những phản ánh đó là đúng, là sự
thực. Tôi chống Đại hội 4 (cứ nói như vậy) vì tôi thấy chủ
nghĩa xã hội suy thoái, tôi cảm thấy chủ nghĩa xã hội đổ vỡ,
khi Trung Quốc chống lại Liên Xô là bắt đầu đổ vỡ hệ thống
xã hội chủ nghĩa rồi (sau này Liên Xô và Đông Âu sụp đổ là
sự chứng minh cho suy nghĩ của tôi lúc đó); thế rồi sự nổi
dậy của 5 vạn trí thức (các tiến sĩ, giáo sư, các nhà khoa
học) họ sẽ chống lại những cái sai, cái bảo thủ. Vì Đảng
Cộng sản đã không thể hiện được vai trò chỉ đạo của chủ
nghĩa Mác, không khoa học, đi vào chủ nghĩa cá nhân. Làm gì
có cái chủ nghĩa làm chủ tập thể. Cái cậu Tương Lai nói
nhiều cái được, nhưng cậu ấy ca ngợi “Làm chủ tập thể” của
Lê Duẩn là sáng tạo (!). Lại còn tình hình nữa là thanh niên
không có tự do dân chủ. Cho nên nếu nói tôi lãnh đạo Đoàn
Thanh niên để chống lại Đảng Cộng sản cũng đúng, vì cương
lĩnh của Đảng Cộng sản không có tương lai. Tôi không muốn để
cho thanh niên đi theo con đường sai lầm.
Anh Trường Chinh nói: “Thế thì chú phải ra khỏi Trung ương.”
Tôi đáp: “Tôi sẵn sàng ra khỏi Trung ương và có thể chịu bỏ
tù.”
Thế là tôi ra khỏi Trung ương.
Các cậu xem tình hình học sinh, thanh niên ngày nay rất thụ
động, họ bị ru ngủ, bị đánh lừa. Việc tự cải tạo là cực khó,
việc nổi dậy cũng rất khó (có vấn đề tư tưởng, thiếu lãnh
tụ). Chưa có đủ điều kiện. Ngay như nông dân hiện nay đang
rất ức vì bị mất ruộng đất, mất nguồn sống, họ có nổi dậy vì
lợi ích trực tiếp, chưa nổi dậy về chính trị. Các cựu chiến
binh ở nông thôn cũng cùng cảnh, nhưng họ bị mua.
Tình hình thực tế là học sinh, sinh viên đang trong cuộc
sống cực khổ, họ phải đi tìm chỗ (giải quyết khó khăn cho
gia đình và cho bản thân). Nhiều cuồng tín và sống giả. Cho
nên tầng lớp thanh niên, sinh viên rất kém chủ động. Lại còn
cái Đoàn Thanh niên rất có tội, hàng năm giới thiệu tới 10
vạn thanh niên cơ hội chủ nghĩa vào Đảng Cộng sản. Trong khi
đó ở nước ngoài, học sinh, sinh viên là nòng cốt của quốc
gia.
Giới trí thức có độc lập suy nghĩ, nhưng còn thiếu những
người có tư duy chiến lược, đại bộ phận phải lo miếng ăn, lo
bát cơm của họ.
Cái thiếu chung là thiếu ngọn cờ, thiếu trào lưu, thiếu
phong trào, một khi có phong trào là đi theo phía tiến bộ,
phía cách mạng.
Cậu Nguyễn Trần Bạt có nhiều tư duy tốt, song cậu ấy có cái
sai lầm rất lớn là chủ trương không cách mạng. Cuộc cách
mạng mới là thay đổi căn bản, thay đổi, cải tạo lại, đổi
mới, cách mạng mới có chuyển biến triệt để. Đừng sợ nói đến
cách mạng. Trước hết là phải cách mạng tư duy, nếu không nó
cứ luẩn quẩn mãi trong vòng lạc hậu…
Cũng phải nói đến giới luật, luật gia. Họ là mhững người
hiểu biết, cho nên những tiếng nói phản biện có nhiều từ
giới luật gia.
Cù Huy Hà Vũ kiện Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng chính là sự khởi
động. Ở Thành phố Hồ Chí Minh sôi động lắm, không như Hà
Nội. Chính giới luật gia có thể trở thành một động lực chính
trị.
Còn doanh nhân của nước ta đang bắt tay với chính quyền, họ
lo kiếm chác, làm giầu, chưa lo cho thời gian lâu dài sau
này.
Bức tranh chung của Việt Nam là như vậy. Chưa thể có gì được
từ trên căn bản.
II. Nói về mảng
thứ hai của phát triển
Xem lại quá khứ:
Trước đây tôi có dịp được gần Bác Hồ, được hỏi Bác nhiều
điều. Trong đó tôi đưa ra câu hỏi: “Thưa Bác, trong cả đời
hoạt động của Bác, có cái gì thành công, có cái gì thất bại,
cái gì băn khoăn?”
Bác khen câu hỏi của chú hay:
-
Cái thành công của Bác là giải quyết vấn đề dân tộc – giải
phóng dân tộc;
-
Cái thất bại của Bác cũng là dân tộc, tức là Bác chưa tìm
được con đường phát triển cho dân tộc. Điều này Bác chưa làm
được, các chú, con cháu các chú phải làm, phải tìm ra được
con đường phát triển cho dân tộc.
-
Bác băn khoăn: Không được tả khuynh (Xô-viết Nghệ Tĩnh, Cải
cách Ruộng đất).
Xem như vậy, tức là Bác Hồ chưa tìm ra con đường phát triển,
chưa chỉ ra con đường phát triển. Thế mà cứ nói là đi theo
con đường Bác Hồ đã chỉ thì thật là vô lý. Ngày xưa Bác chỉ
ra con đường giải phóng dân tộc. Lúc đó ta nói: “Bác bảo đi
là đi, Bác bảo thắng là thắng”; Có thể đúng như vậy. Nhưng
bây giờ cứ nhai lại rằng đã đi theo con đường Bác đã chỉ thì
thấy Bác đã chỉ đâu mà theo!
Trong giai đoạn phát triển, chúng ta cần có Nhà nước pháp
quyền, phải có pháp trị. Dùng đức trị sẽ không còn quản được
quốc gia. Chứ Bác là điển hình của việc không dùng pháp trị.
Thời ông Phạm Văn Đồng có sai lầm là đi giải tán trường
luật. Chúng ta đã không nhấn mạnh dân chủ và luật pháp.
Xem xét lại nhân dân ta thì thấy:
Ngày xưa là THẦN DÂN của phong kiến, sau là THẦN DÂN của tư
bản, và bây giờ là THẦN DÂN của cộng sản. Là thần dân chứ
chưa là công dân đích thực.
Bác tự nhận là có sự hạn chế, tiếp thu văn hóa phương Đông
cũng chưa trọn vẹn (phương Đông – Trung Quốc có Khổng gia,
Lão gia, Khổng giáo, Nho giáo…).
Về cái nguy cơ không dân chủ, thiếu luật như Nguyễn Mạnh
Tường đã cảnh báo từ năm 1950.
Ta độc tài cộng sản. Sai lầm lớn nhất là ta dùng chuyên
chính vô sản (thu cái độc tài cho một Đảng, một nhóm người
trong Đảng nhân danh là cộng sản rồi cuối cùng là độc tài
của một cá nhân). Như nhà nước Liên Xô cũ là nhà nước bành
trướng chủ nghĩa nhân danh cộng sản bành trướng đại Đảng.
Chỉ vô sản gây tai họa, hiểm họa. Cái ấu trĩ trước đây là
thường hay có quan điểm nhận xét rằng phong trào tự do là đi
từ tự phát lên tự giác. Không phải vậy. Stalin muốn vận động
giai cấp để làm chủ thiên hạ. Nói đến độc tài, nếu Võ Nguyên
Giáp cầm quyền nhất định cũng sẽ độc tài.
Cái ngày Nguyễn Chí Thanh vào Nam công tác, trước khi lên
đường có nói lại với Hồ Chí Minh: Cảnh giác, có thể có đảo
chính. Ai đảo chính? Đó chính là Võ Nguyên Giáp, và Giáp đã
huy động một số cán bộ làm bộ sậu cho mình. Thật ra có hai
người muốn làm đảo chính, đó là Võ Nguyên Giáp và Lê Đức
Thọ. Cho nên Thọ mới đánh Giáp, kết quả có một hồi không cho
Giáp sinh hoạt Bộ Chính trị (Tớ nói đây là có chứng cứ, hồ
sơ lưu trong Văn phòng Trung ương Đảng, nghe được Nguyễn Chí
Thanh nói là do hồi đó đang làm bí thư cho ông ta).
Độc tài của cộng sản ghê lắm. Thâu tóm quyền lực, lừa bịp
nhân dân, biến người dân thành nô lệ. Vấn đề này ta cứ nhìn
toàn cục và có cái nhìn xuyên thế kỉ rất rõ. Khi đã có quyền
lực trong tay ắt dẫn đến độc tài. Trên thế giới, như
Napoleon người ta giết hết đồng nghiệp. Ta cũng vậy, các vụ
Chu Văn Tấn, Bằng Giang, Lê Quảng Ba… Người ta xuyên tạc
lịch sử.
III. Có thông
tin về vấn đề “Nam tình báo cục với Tổng cục 2”. Cái đó là
giả hay thật?
Tôi không quan tâm thật giả, vấn đề là bài viết đó đã vạch
trần toàn bộ âm mưu chiến lược đen tối của Trung Quốc đối
với Việt Nam. Chúng nó đã, đang thực hiện và nhất định thực
hiện các mưu đồ xâm lược Việt Nam. Trên thế giới chưa ai mưu
sâu như Trung Quốc, chưa ai xảo trá, nham hiểm bằng Trung
Quốc. Trung Quốc là xứ sở của ngụy biện và ngộ biện. Hiện
nay Việt Nam chưa có nhân vật nào chọi được với Trung Quốc.
Trước đây Văn Tiến Dũng cũng không nhìn đúng Trung Quốc,
người Việt Nam còn rất ngây thơ. Ngày nay Trung Quốc giàu,
mạnh, tham… là một hiểm họa.
Tai họa sẽ đến với Việt Nam, nếu những người lãnh đạo không
nhìn rõ, không thấy được Trung Quốc là một đổi thủ nguy
hiểm.
Việt Nam cần:
1. Tồn tại và phát triển
2. Phải có ý chí, phải có trí tuệ
3. Phải mạnh lên
4. Phải liên minh với các nước khác (như với Ấn, Nga, Nhật,
thậm chí cả Mĩ).
Chúng ta phải có hẳn một chiến lược liên minh. Trung Quốc
tham vô đáy, không khéo ta sẽ từng bước trở thành bộ phận
Trung Quốc. Vì nói phải ngả về Trung Quốc để được yên là chủ
nghĩa đầu hàng, chủ nghĩa thất bại. Ngả theo Trung Quốc thực
chất là bán nước. Việt Nam phải có sức sống dân tộc, không
chịu làm nô lệ, Việt Nam phải có trí tuệ. Chúng ta phải tìm
đến sức mạnh thời đại. Nhưng ta biết kiềm chế, không để
Trung Quốc có cớ thôn tính ta. Ông cha ta kiến võ chưa bao
giờ có chủ trương ngả theo Trung Quốc. Chúng ta không khiêu
khích kẻ lớn. Trung Quốc thù dai lắm, nên nhớ!
Đối phó với Trung Quốc:
1. Trên đất liền không sợ
2. Trên biển ta yếu tuyệt đối, Trung Quốc mạnh tuyệt đối.
Chúng ta cần có thời gian để tạo nên một hệ thống phòng thủ,
có đủ sức phòng thủ và phản kích, dựa vào bờ, giữ đảo… Vì
thế, nên phát triển nhiều hải đội có hỏa lực mạnh (tên lửa
chuẩn xác tốc dộ cao, hiệu quả lớn, nó có khả năng gây thiệt
hại lớn cho địch. Chú ý: tên lửa phải là nòng cốt. Kế hoạch
tên lửa hóa có thể phải tốn đến 3000 – 4000 USD).
Việt Nam phải giữ sao cho được vài chục năm để đi lên. Phải
giữ vững khối Bộ Chính trị-Quốc phòng-Chính phủ. Vai trò
quần chúng nổi dậy giữ mình là rất quan trọng.
--------------------------------------------------------------------------------
* Ghi chú về hai nhân vật trò chuyện cùng ông Đặng Quốc Bảo:
1) Tạ Cao Sơn: Đại tá, Cựu chiến binh, [từng phụ trách Cục
tác chiến, nguyên cán bộ Viện Lịch sử quân sự], 60 năm tuổi
Đảng, Đảng viên Chi bộ 13, phường Liễu Giai, Ba Đình; nhà 1,
ngõ 9, phố Liễu Giai. Cháu của nhân vật huyền thoại Tạ Đình
Đề (gọi Tạ Đình Đề là chú ruột).
Ông là một trong những người ký tên
vào “Tâm
thư của các nhà cách mạng lão thành”
ngày 28.6.2009 đăng trên Bauxit VN
2) Quách Hải Lượng: Đại tá hải quân, chuyên viên cao cấp
Viện nghiên cứu Chiến lược Quân sự, nguyên tuỳ viên Quân sự
Việt Nam tại Bắc Kinh, nguyên Trưởng ban Quốc tế Viện Chiến
lược - Bộ Quốc phòng
Nguồn:
http://danchimviet.com/articles/1442/1/Tro-chuyn-vi-ng-Quc-Bo-Ta-c-tai-cng-sn/Page1.html
Không có con đường nào đưa ta đến hạnh phúc - hạnh phúc
chính là con đường. |
|