Nhận định lại tư duy
và phương pháp đấu tranh
Chuyện
ông Lý Tống tấn công bằng cách xịt hơi cay vào mắt Đàm Vĩnh
Hưng đang tạo ra những luồng dư luận sôi nổi. Nên hay không
nên sử dụng bạo lực nhằm đạt mục tiêu yêu cầu và đâu là
phương pháp hiệu quả trong công cuộc dân chủ hóa đất nước
đối với người Việt hải ngoại?
Sống trong một
đất nước chiến tranh triền miên, ít nhiều gì người Việt ở cả
hai miền cũng bị điều-kiện-hóa bởi chính sách và đường lối
tuyên truyền trong cuộc chiến. Với dân chúng miền Nam, cộng
sản là xâm lăng, độc ác, máu đổ đầu rơi; với nhân dân miền
Bắc, “nguỵ quân nguỵ quyền” là tay sai đế quốc, tham nhũng,
bóc lột tàn tệ. Trẻ em 6-7 tuổi, tâm hồn còn trong trắng đã
bị người lớn hoặc trường học nhồi nhét, tuyên truyền những
điều ấy. Cho dù sự kiện được dạy dỗ là sự thật chăng nữa,
nhìn nhau như vậy quá lâu đã thành nếp khiến rất khó thay
đổi định kiến. Điều đáng buồn là một số không nhỏ trong
chúng ta mang danh đấu tranh cho dân chủ, đang hô hào cộng
sản phải dân chủ nhưng chưa dân chủ thực sự với những
người trong cùng hàng ngũ. Những gì thuộc về hay liên quan
đến cộng sản đều được coi là xấu và ngược lại, ngay cả các
chương trình nhân đạo cũng có thể bị nhìn như vậy. Từ đó, dễ
dàng chụp mũ và khó chấp nhận nhau khiến tiềm năng đấu tranh
bị suy giảm thay vì được nhân lên.
Xác định đối tượng
Trên danh
nghĩa, nhà cầm quyền Hà Nội vẫn thuộc về Đảng CSVN, nhưng
nội dung cộng sản (cs) đã hoàn toàn phá sản. Họ đang loay
hoay tìm lối ra nên phải lấy đuôi “định hướng XHCN” gắn vào
nền kinh tế thị trường để biện minh cho quyền lực độc tôn.
Vì biết chủ thuyết đã sai lầm nên họ kêu gọi học tập tư
tưởng HCM - người dứt khoát khẳng định không có tư tưởng -
và đang cố gắng nhào nặn lãnh tụ trong hòm kính là một người
quốc gia dân tộc. Nếu cuộc Chiến tranh Lạnh vẫn còn đang
tiếp diễn, chắc chắn ông sẽ được tô vẽ như một trong những
lãnh tụ sáng giá nhất của cs quốc tế.
Thế giới ngày
nay đang đi vào xu hướng đối lập thống nhất, hợp tác
xây dựng và cổ suý dân chủ thay thế cho đối đầu, mâu
thuẫn hủy diệt trong quá khứ. Những quốc gia theo thể
chế độc tài, không đi vào chiều hướng chung của thế giới sẽ
dần dà bị nhân loại chối bỏ. VN ngày nay chỉ còn mang cái vỏ
CS, thực chất bên trong là đảng trị theo lối mafia,
không chấp nhận những tiếng nói, đảng phái khác biệt hiện
diện. Khi tiếp tục kêu gào chống cộng, vô hình chung chúng
ta xác định không đúng mục tiêu và tên gọi của cuộc đấu
tranh, tương tự khi cuộc chiến VN trong những năm cuối cùng
đã được “Việt Nam hóa”. Thay vì kêu gọi miền Nam giải quyết
cuộc chiến trong xây dựng bằng tình nghĩa anh em, miền Bắc
vẫn kiên quyết “chống Mỹ cứu nước” tới cùng, gây bao chết
chóc thương đau và cho đến giờ này, lòng dân vẫn chưa thống
nhất. Một khi lòng người còn hoang mang bất định, mọi sự kêu
gọi bảo vệ và xây dựng đất nước khó được hưởng ứng mạnh mẽ.
Cũng vậy, các tổ chức chính trị ở hải ngoại không thể lôi
kéo được nhân dân trong nước đồng tình ủng hộ khi tiếp tục
kêu gọi “chống cộng”, thay vì kêu gọi dân chủ hóa quê hương,
xóa bỏ chế độ áp bức man trá, nó hợp với suy tư của toàn dân
lúc này hơn.
Thế giới đã là
một ngôi làng nhỏ, tình hình chính trị, xã hội quốc tế liên
quan mật thiết với tình hình VN, nên cuộc chiến quốc - cộng,
tư bản - cộng sản trong quá khứ đã biến thái thành cuộc
chiến giữa thiện và ác, giữa yêu thương và thù hận, giữa văn
minh và tụt hậu, giữa dân chủ và độc tài.
Có xác định
mục tiêu đấu tranh đúng đắn và hợp lý, chúng ta mới tập hợp
được tổng lực và vận động được mọi thành phần quốc dân tham
gia, ngay cả các cán bộ và đảng viên CS.
Từ những kinh nghiệm quá khứ…
Trong chiến
tranh, chính sách tuyên truyền của chính phủ hai miền tìm
mọi cách để tranh thắng nên nhiều người trong chúng ta bị
điều-kiện-hóa tư duy, cho rằng bất cứ điều gì đến từ hoặc
liên quan tới “phe kia” đều là xấu, bất kể họ có làm điều
tốt cho dân tộc hay không.
Vì thế,
1.
Thấy ông Đỗ Ngọc Yến ngồi với cán bộ CS trong hình,
ta nhận định: Đỗ Ngọc Yến là cộng sản, dù rằng đó chỉ có thể
là cuộc gặp mặt ngoại giao, với tư cách nhà báo muốn tìm
hiểu đủ chuyện? Ngay cả có việc “họp hành” với nhau chăng
nữa, chưa biết nội dung cuộc họp là gì, chúng ta vẫn kết
luận chắc nịch theo… hình ảnh. Và vì ông Đỗ Ngọc Yến là sáng
lập viên tờ Người Việt - cơ quan ngôn luận lâu đời và uy tín
nhất hải ngoại - nên cả tờ báo là… cộng sản, mặc dù có thể
Đỗ Ngọc Yến “đi họp” với tư cách cá nhân?
2.
Cũng vậy, khi Người Việt đăng hình chậu ngâm chân -
được cô con dâu “phe cộng sản” coi là tác phẩm nghệ thuật để
vinh danh mẹ chồng “phe quốc gia” - sơn những sọc vàng đỏ
chạy quanh vành chậu của bà mẹ dùng để săn sóc bàn chân
khách hàng, nhiều người coi đó là lá cờ VNCH bị sỉ nhục, đã
biểu tình nhiều ngày trước toà soạn Người Việt ở Nam Cali.
Đường ranh giữa “vinh danh” và “sỉ nhục” quá mong manh, tuỳ
thuộc vào cách đánh giá của từng cá nhân. Tuy nhiên, thay vì
chất vấn tác giả và tạo điều kiện để mọi người tham gia cuộc
chơi dân chủ, nó dễ dàng khiến những người trong cùng hàng
ngũ đả phá nhau kịch liệt. Nhìn trên tổng thể, chúng ta đang
hô hào CS phải thực thi dân chủ, nhưng lại ép buộc người
khác chống độc tài theo lối… của tôi. Ai nói khác đi, bị đội
cho cái mũ cộng sản! Chúng ta đang chơi trò chơi dân chủ hay
độc tài?
3.
Khi Việt Weekly - tuần báo ăn khách ở Nam Cali cách
đây vài năm - đăng bài báo của cán bộ CS với mục đích thông
tin đa chiều để người Việt hải ngoại biết suy tư đảng viên
ra sao mà có sách lược hợp lý, Việt weekly trở thành hay
tiếp tay cho CS?
4.
Một vài buổi hội thảo thuần về văn hóa, ban tổ chức
không muốn có và không chào cờ VNCH, liền bị một số người tố
cáo là thân cộng. Cứ thấy ai, tổ chức nào hội họp mà không
treo cờ VNCH, họ đương nhiên thân hoặc là cộng sản? Có thể
họ không thích cộng sản, cũng chẳng theo quốc gia, mà muốn
về với dân tộc – nơi chốn bao dung chấp nhận mọi khác biệt
chính kiến - thì sao?
5.
Tháng 7 năm 2003, tại hội chợ Lakefair, quận Thurston
thuộc tiểu bang Washington, một đầu bếp đeo tạp dề mua ở chợ
Mỹ có in sẵn trên hai túi màu đỏ, giữa in sao vàng, ngoài ra
còn có hình ông già Noel cũng đội mũ đỏ sao vàng. Một Uỷ Ban
Chống Cờ Việt Cộng được thành lập và tố cáo Hội Cộng Đồng
Người Việt quận Thurston là ủng hộ và trưng bày cờ Việt
Cộng! Nội vụ cuối cùng phải đem nhau ra toà và tháng 4 năm
2009, toà án Mỹ phán quyết 5 người trong Ủy Ban Chống Cờ
Việt Cộng phải bồi thường tổng cộng số tiền $300,000.00
6.
Ông Nguyễn Hữu Liêm tham dự “Hội nghị Việt kiều” tại
Hà Nội bị chúng ta cho là thân cộng, nhưng ông được nhà nước
mời tham dự phiên tòa xử bốn nhân vật chống đối chính quyền,
Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung, Trần Huỳnh Duy Thức và Lê
Thăng Long. Sau đó, ông viết bài phê phán những sai trái
trong phiên tòa với những hiểu biết về luật pháp của ông.
“Tên thân Cộng” này làm được việc đấy chứ! Đầu mùa hè, ông
và một số người cả Mỹ lẫn Việt về VN quan sát vụ Da Cam, đi
nhậu với vị quan toà xử nhóm 4 người nói trên, có thêm “bạn
nhậu” là ông Huy Đức, người viết Blog Osin phê phán chế độ.
Ai biết trong bữa nhậu ai lôi kéo, tuyên truyền ai? Ông ở vị
thế đấu tranh mà nhiều người trong chúng ta không có. Hãy cứ
để ông “thân cộng” mà rất lợi cho đại cuộc như thế.
7.
Ông Cao Quang Ánh về VN trên danh nghĩa một dân biểu
nước Mỹ, liền bị chúng ta tố cáo làm lợi hay thua mưu CS?
Nếu có “làm lợi” hay “thua mưu” thì chính phủ Mỹ thua hay
làm lợi, phải chống đối chính quyền Obama chứ sao lại quay
ra phỉ báng đồng hương, nhất là đồng-hương-dân-biểu-Mỹ, làm
suy giảm tiềm lực đấu tranh?
8.
Ông Al Hoàng (Hoàng Duy Hùng), một nghị viên Hoa Kỳ
chuẩn bị về VN lo công vụ cho thành phố Houston. Với tư cách
là một dân cử, ông ta không cần thiết phải “tham khảo” cộng
đồng trước khi đi VN, mặc dù ông vẫn tham khảo nhằm “làm
sáng tỏ mọi góc cạnh là điều tốt để tôi khỏi vấp phải những
cạm bẫy khi thi hành công vụ.” (trả lời một thính giả trong
cuộc hội luận trên Người Việt). Ông có trách nhiệm với cử
tri thành phố Houston nói chung, trong đó có những cử tri Mỹ
gốc Việt bỏ phiếu cho ông. Trong vai trò nghị viên đi công
vụ, nếu ông “phản bội cộng đồng” và “làm lợi” cho CS, cử tri
của ông phải đấu tranh với thành phố, không phải với ông.
9.
Mới nhất, một ủy ban được thành lập ở Nam Cali để cáo
buộc các phóng viên, nhà báo đã tổ chức cho Đàm Vĩnh Hưng
phát biểu sau khi bị Lý Tống xịt hơi cay là tiếp tay cho
cộng sản? Thực thi dân chủ, chúng ta có cho tiếng nói của
Đàm Vĩnh Hưng được cất lên, có muốn hiểu tại sao anh ta sang
đây hát, hát với mục đích gì, có thi hành nghị quyết 36, hay
chỉ muốn bịt mồm như CS đã bịt mồm Linh mục Lý? Hai hành
động này khác hay giống nhau?
Nếu cộng sản
có thể úm ba la, phút chốc biến một nhân vật từng
chống cộng triệt để, một cựu lãnh đạo miền Nam, một đoàn thể
văn hóa, một tờ báo uy tín ở hải ngoại thành thân cộng hoặc
thành hẳn cộng sản trong thời gian ngắn, thì phải học hỏi kỹ
năng chuyển đổi này nơi họ chứ, để mình cũng nhanh chóng
chuyển đổi họ từ cộng sản ra dân tộc được không? Nếu không,
chúng ta đang thua trong công tác vận động quần chúng, không
có khả năng chuyển hoá nhanh chóng tư duy của một người, một
tập thể nào đó.
Mỹ hiện đang
bắt tay với CSVN ngăn chặn Trung Quốc, chúng ta có coi Hoa
Kỳ “làm lợi” cho cộng sản hay vui mừng vì điều đó? Người dân
hay chính phủ Mỹ “thân” cộng sản thì được, các dân cử Mỹ gốc
Việt đi công cán cho nước Mỹ thì không? Hãy khôn khéo vận
dụng việc “bắt tay” này để biến sức mạnh của người thành của
ta nhằm áp lực nhà nước VN phải dân chủ hoá chế độ và quay
về với toàn dân.
Những ví dụ
đại loại như trên cho thấy người Việt hải ngoại cần điều
chỉnh tư duy và sách lược đấu tranh chung. Chúng ta phải vận
dụng mọi hình thức, phương tiện và hoàn cảnh của mỗi cá nhân
với những phương cách ngắn gọn nhất, phù hợp với trào lưu
thế giới để dân chủ hoá đất nước. Cuộc đấu tranh ngày nay
giống như cơ thể con người, mỗi cơ phận có một nhiệm vụ khác
nhau, miễn là cùng thúc đẩy VN dân chủ hoá càng nhanh, càng
hiệu quả càng tốt.
Do đó,
Ca sĩ trong
nước sang đây hát có nên được khuyến khích không, cho dù họ
là văn công cộng sản? Rất nên, nếu họ chỉ ca ngợi tình yêu,
văn hóa dân tộc và đóng thuế đầy đủ, tuân thủ luật pháp như
chúng ta. Tình yêu và văn hóa hay đẹp rất đáng được xưng
tụng, ngay cả từ cửa miệng cán bộ CS. Trước đây, chúng ta há
chẳng mong muốn nhà nước cho phép “nhạc vàng” được phổ biến
đấy ư? Khi ra nước ngoài trình diễn, các nghệ sĩ hải ngoại
còn có cơ hội giải thích, chiêu hồi họ về với dân tộc để
chống lại độc tài đảng trị, tham nhũng thối nát. Với tư cách
đứng đắn và hành xử khéo léo, những nghệ sĩ trong nước sẽ có
cảm tình và lôi kéo những nghệ sĩ khác ủng hộ cuộc đấu tranh
của toàn dân.
Có nên ủng hộ
các ca sĩ hải ngoại về nước trình diễn? Cũng rất nên. Tất
nhiên họ chỉ được trình bày những nhạc phẩm có tính văn hoá
hoặc vô thưởng vô phạt, nhưng ở chỗ riêng tư, lời nói của họ
dễ thuyết phục hơn chúng ta. Chỉ cần nói ra sự thật cho bạn
bè và cán bộ nghe, giới văn nghệ sĩ sẽ có những đóng góp hữu
hiệu.
Biểu tình
chống độc tài, tham nhũng, đàn áp nhân dân của các cán bộ CS
rất đáng hoan nghênh, nhưng những hành động tương tự của ông
Lý Tống xịt hơi cay vào mắt Đàm Vĩnh Hưng không nên
được khuyến khích, nhất là sống trong những xã hội tôn trọng
luật pháp như Mỹ, Úc, Âu Châu. Nếu báo chí ngoại quốc nhảy
vào khai thác, hình ảnh cộng đồng Việt xấu đi, sẽ khó vận
động dư luận Mỹ và thế giới ủng hộ. Làm thế nào để biện minh
khi phá vỡ trật tự này (vi phạm luật pháp Mỹ) để xây dựng
trật tự khác (đòi hỏi CS phải thực thi dân chủ), dù chỉ coi
đó là “cuộc chiến tự vệ” như lời ông Lý Tống phát biểu?
Chúng ta không phải CS nên không thể lấy “cứu cánh biện minh
cho phương tiện,” mà phải áp dụng những phương thức dân chủ
để dân chủ hoá VN. Nêu lên điều này không nhằm đả phá một
ai, nhưng là để chúng ta học hỏi và tìm ra phương cách đấu
tranh hữu hiệu và hợp lý nhất.
Ngày nay, nhân
dân trong nước đang đòi hỏi chính quyền phải thực thi luật
pháp do chính họ đề ra. Quần chúng đã bức xúc đến độ đem cả
quan tài tham dự biểu tình. Những nhà đấu tranh dân chủ cũng
đòi hỏi nhà nước phải làm theo ý nguyện toàn dân, tức dân
chủ hóa chế độ, cho quốc hội được độc lập và hành xử quyền
lập pháp, thực sự là cơ quan quyền lực cao nhất đại biểu
toàn dân, hoặc cổ võ việc thống nhất làm một giữa đảng và
nhà nước, tránh cho nhân dân phải chịu cảnh một cổ hai ba
tròng, lại còn tốn kém ngân quỹ để nuôi báo cô cả hai hệ
thống quyền bính này, lệnh lạc nhiều khi tréo cẳng ngỗng,
trên bảo dưới không nghe, dễ gây rối loạn xã hội. Họ không
kêu gọi những người “chống cộng” ở hải ngoại về chống đảng
và nhà nước theo cách chúng ta chống ở ngoài này dùm họ.
… Đến hành động cho tương lai
Những cố gắng
của một vài người kêu gọi National Geographic thay đổi ghi
chú về chủ quyền hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa đã có
kết quả tốt đẹp và cần được tiếp tục; tuy nhiên, những gì có
thể thực hiện tốt hơn cho đất nước thì chúng ta chưa làm
được.
Người Việt hải
ngoại đã có những think tank, những IDS như
trong nước chưa? Chưa. Có thành lập được những nhóm lợi ích
làm việc với hai đảng lớn tại Mỹ, có quyền lực truyền thông,
quyền lực tài chánh để lobby quốc hội Mỹ cho những
vấn đề liên quan đến VN và quốc tế chưa? Chưa. Có những bài
báo mang tính học thuật nói về chủ quyền Hoàng Sa, Trường Sa
của VN trên các tạp chí uy tín thế giới không? Không. Có đưa
được nhiều người Mỹ gốc Việt vào quốc hội Hoa Kỳ chưa? Chưa.
Có tìm cách (ít ra là đề cập nên hay không nên) tiếp cận
nhằm đối thoại với CS trên các diễn đàn trong nước thay vì
để CS độc thoại và độc chiếm truyền thông không? Không. Có
khai thác thị trường VN để tạo thế và lực của người Việt hải
ngoại nhằm ảnh hưởng đến chính trường VN? Không. Các trí
thức hải ngoại có bàn hoặc hội thảo việc áp dụng mô hình
kinh tế, chính trị nào cho VN và liệu có nên đem nền dân chủ
và kinh tế tư bản kiểu Mỹ vào tình hình xã hội, văn hoá VN?
Không.
Nhưng có ganh
ghét, đả phá, phỉ báng nhau tận tình không? Có
Sự trỗi dậy
của Trung Quốc không chỉ lôi kéo quan tâm của Hoa Kỳ trên
bình diện thế giới, trên phương diện quốc gia, nó sẽ tạo ra
những khúc quanh lịch sử và suy tư mới cho người Việt hai
phía phải giải quyết, nhất là khi Hoa Kỳ đã rảnh tay sau hai
cuộc chiến, đang chuyển ưu tiên từ Đại Tây Dương sang Thái
Bình Dương . Những dấu hiệu gần đây cho thấy đảng CS bắt
buộc phải đi dần vào quỹ đạo Hoa Kỳ và từ từ rời bỏ quỹ đạo
Trung Quốc, là một điều đáng mừng. Từ bắt những người chụp
hình tên đường Hoàng Sa ở Sài gòn trước kia, tới lập những
bảng đường mang tên Hoàng Sa và Trường Sa mới đây ở Đà Nẵng,
đến tuyên bố của Nguyễn Chí Vịnh trên báo Bưu Điện Hoa Nam
Buổi Sáng (South China Morning Post) xuất bản ở Hồng Kông
rằng Việt Nam “không chấp nhận bất cứ giải pháp nào có sử
dụng vũ lực hoặc đe dọa sử dụng vũ lực, đồng thời VN có đủ
khả năng để đối phó”, một tín hiệu gửi vào Trung Quốc. Nếu
dư luận quần chúng cho rằng đó là “hư chiêu”, chỉ để mị dân
nên vẫn bị trừng phạt, chắc chắn ông Vịnh và tập đoàn sẽ bám
riết Trung Cộng để bảo vệ mạng sống và quyền lực. Nhưng nếu
dư luận cho rằng những điều ông nói là hợp lòng dân, sẽ được
nhân dân che chở thoát ách Trung Quốc, ông ta và tập đoàn
mới cảm thấy an tâm quay về. Giả thiết đó là những lời giả
trá, ta phải khôn khéo lộng giả thành chân, ép cả tập đoàn
đi theo con đường toàn dân mong muốn. Lại giả sử, đảng CS
cho phép sinh viên cầm cờ đỏ sao vàng biểu tình chống Tàu
Cộng, chúng ta có ủng hộ họ không? Chắc chắn. Rồi cũng những
người trẻ đó ra nước ngoài du học, đem theo cờ đỏ sao vàng
biểu tình trước lãnh sự quán Trung Quốc, chúng ta ủng hộ hay
chống đối? Nếu cộng sản cho phép một vài nhà báo hải ngoại
về VN tìm hiểu đời sống nhân dân để làm phóng sự, cộng đồng
người Việt hải ngoại nghĩ sao?
Hiện thời
trong nước, mọi người vui mừng khi VN được vào WTO; hoan
nghênh khi quốc hội dám nói không để phản đối kế
hoạch xây dựng Đường sắt Cao tốc tốn kém ngân quỹ quốc gia
vô ích; ủng hộ VN lấy Asean làm điểm tựa, bắt tay với Hoa Kỳ
và các nước dân chủ ngăn chặn làn sóng xâm lăng từ phương
Bắc… là ước nguyện của toàn dân.
Cả một dân tộc
đang chuyển hoá tư duy nô lệ để quay về với Mẹ VN và đang
chuyển mình mạnh mẽ.
Những làn sóng
vận động của mọi tầng lớp quốc dân đang dồn thổi áp lực đòi
buộc đảng và nhà nước phải tuân thủ chứ không được phép ngồi
xổm trên luật pháp như từ trước tới nay nữa. Đảng cộng sản
không còn cách nào khác hơn là phải thực thi ý dân nếu muốn
tồn tại.
Những điều này
đòi buộc chúng ta phải nhận định lại tư duy và phương thức
đấu tranh sao cho có hiệu quả thay vì bị phân tán, suy giảm
tiềm năng chung. Nếu không, cũng tương tự như đảng cộng sản,
người Việt hải ngoại không hòa vào được giòng sống quốc dân,
không bắt kịp công cuộc dân chủ hóa đất nước đang diễn ra
sống động hàng ngày trong nước, và sẽ bị bỏ lại sau lưng,
nhường chính trường và thị trường VN cho cộng sản tiếp tục
độc quyền khai thác.
Có ai bắt đầu
đặt câu hỏi chúng ta phải tìm phương cách hợp lý, hữu hiệu
nào để bắt được nhịp suy tư và vận động của dân tộc hay
chưa?
Tạ Dzu |