“Con vào
dạ Mạ đi tu”
“Mạ” là Mẹ. Con vào dạ, mạ đi tu là khi “cấn thai” vào lòng tự nhiên
người mẹ nào cũng … “đi tu”! “Đi tu” đây không có nghĩa là xuống
tóc, vào chùa gõ mõ tụng kinh mà chỉ có nghĩa là sửa mình, thay đổi
mình, từ ngoài vào trong, từ trong ra ngoài. Mọi thứ ở người mẹ phải
sửa sang, phải “tu chỉnh”, nên mới có câu “con vào dạ mạ đi tu”!
Sửa mình không dễ. Nhưng một khi có “con vào dạ” rồi thì tự dưng
phải sửa thôi. Bởi có “sửa” thì mọi thứ mới tốt đẹp cho con, cho mẹ,
và cho cả gia đình.
Thực ra, không chỉ “mạ đi tu”, mà người cha cùng cả nhà cũng đi tu
với mạ!
“Con vào dạ” ấy là lúc mang vào lòng cả một thế giới, cả một kiếp
người. Cái sinh linh bé bỏng này nó đến từ đâu? Nó đi về đâu? Nó sẽ
ra sao? Nó đến cách nào nó đi cách nào? Người mẹ bỗng trở thành
triết gia một sớm một chiều!
Cái gọi là tử cung - “dạ con” - kia chính là nơi trú ngụ của đứa
con, chẳng khác chi hoàng cung là nơi trú ngụ của nhà vua- cho nên
kể từ lúc này bé đã là một… vì vua loi nhoi trong bụng mẹ, làm mọi
thứ trong người mẹ chuyển động, đổi thay. Mẹ bấy giờ đã là một người
phụ nữ khác. Một người sắp là mẹ, sắp làm mẹ. Sinh con rồi mới sinh
cha/ sinh cháu giữ nhà rồi mới sinh ông. Cũng vậy, “sinh con rồi mới
sinh mẹ”. Không có con thì sao là mẹ được! Và khi cái thai nhú lên
từ trong bụng mẹ thì đó cũng là lúc “mẹ sinh”. Mẹ từ từ sinh ra theo
sự lớn lên từng ngày của thai nhi. Và để… sinh ra một người mẹ thực
sự thì mẹ phải “tu” thôi. Kẻ giúp mẹ tu… thành mẹ chính là đứa con
trong bào thai, ngay từ khi còn trong trứng nước.
Nó
có quyền năng rất lớn. Nó làm thay đổi cả “vũ trụ quan” và “nhân
sinh quan” của mẹ. Nói đơn giản hơn, nó thay đổi một cách nhìn. Lúc
bấy giờ, người phụ nữ vừa “cấn thai” kia đã nhìn mẹ mình cách khác,
nhìn cha mình cách khác! Rồi nhìn chồng mình cũng khác, nhìn bạn bè
mình cũng khác. Thậm chí nhìn hàng xóm láng giềng cũng khác đi rồi.
Trước kia có khi hục hặc với cha, có lúc bực dọc với mẹ, tranh hơn
tranh thua với đồng nghiệp với hàng xóm láng giềng bây giờ tự dưng
thấy mênh mông lòng từ. Thấy thương thấy quý, thấy biết ơn tất cả.
Cái sinh linh này, tấm hình hài này từ đâu mà đến, sẽ ra sao ngày
sau? Phải làm gì đây cho nó hạnh phúc nhất, cho tương lai nó tốt đẹp
nhất. Mãi nghĩ về nó mà không còn thấy cái tôi của mình nữa. Nó trở
thành cái rún của vũ trụ chớ không phải cái tôi là rún của vũ trụ
như xưa. Lòng bi mẫn cũng từ đó mà tràn đầy. Thương người hơn, thấy
rõ nỗi khổ đau của mình của người hơn và từ đó muốn giúp đỡ, muốn
nâng niu. “Từ năng dữ lạc, bi năng bạt khổ”. Hóa ra đã “tu” lúc nào
không hay! Rồi còn biết vui theo cái vui của người, thấy dễ tha thứ,
dễ buông bỏ. Lòng đã rộng mở. “Hỷ xả” lúc nào đó vậy? Chưa biết là
trai hay gái đây, nhưng không thành vấn đề. Có đứa con vào bụng,
bỗng thấy mình không là mình nữa. Mà hai mình. Hai mà một. Mới hiểu
thế nào là “nhất như”. Mắt nhìn khác đi, tai nghe khác đi, mũi ngửi
khác đi, lưỡi nếm khác đi, và toàn cơ thể nữa, đã bày biện khác đi
nên xúc tiếp cũng khác đi. Và đặc biệt, ý nghĩ, tư tưởng cũng đã
khác đi nhiều lắm. Từ đó, những lời ăn tiếng nói dấm dẳng, đanh đá
xưa kia bỗng trở nên từ ái, khoan dung; những cử chỉ vụt chạc, hấp
tấp lúc trước đã trở nên điềm đạm, từ tốn… Hóa ra “lục căn” đã dần
thanh tịnh. Mắt tránh xa những hình ảnh bạo lực, kích dục… trong
phim ảnh, sách báo, kịch nghệ. Tai tránh xa những âm thanh dậm dật
loạn động hay áo não sầu thương. Từ bỏ những món ăn kích thích, nào
rượu nào bia; lánh xa những nơi có mùi thuốc lá, tránh bớt những món
cay nồng… Mặc rộng, thoáng mát, đi lại khoai thai. Ăn biết mình ăn,
ăn gì, tại sao; đi đứng nằm ngồi thế nào… Mọi thứ cứ như chánh niệm.
Tránh cả những chuyện cà kê dễ ngỗng, tránh các « bà tám » thị phi.
Cái sinh linh bé bỏng kia, hoàng tử công chúa kia, không biết từ cát
bụi nào đã đến, lỡ nó nghe được, nó bình phẩm, nó bắt chước thì sao?
“Ăn cơm có canh, tu hành có bạn". Bạn tu đầu tiên gần gũi nhất phải
là “thằng cha nó”. Từ ngày biết mình sắp làm cha “thiên hạ », ông đã
âm thầm tự động bỏ thuốc lá, giảm bia rượu, thôi đàn đúm, la cà. Đi
làm xong vội về… xoa đầu con, coi nó lớn tới đâu trong bụng mẹ. Ông
chăm chú, nghiền ngẫm xem nó đã biết dòm ngó phê phán gì chưa. Tự
dưng có một kẻ lạ hoắc tự trên trời rơi xuống, lọt tõm vào nhà mình,
dòm dõi mình, nghe ngóng mình… cũng làm mình bối rối không ít chứ !
Cái gì bây giờ cũng len lén, ngó trước dòm sau. Nó cười chăng ? Nó
nhăn chăng ? Nó đau chăng ? Nó giận chăng ? Hóa ra không phải « con
vào dạ mạ đi tu » mà bố cũng phải tu.
Lạ
thay, rồi bà nội bà ngoại, ông nội ông ngoại tương lai cũng tu luôn.
Ai cũng sửa mình, cũng tự thay đổi cả. Bà nội bà ngoại đâm ra dễ
thương hết sức, chăm lo từng chút, dặn dò từng ly, bày đặt đủ trò,
gây phiền hà không ít, nhưng tất cả chỉ vì cái sinh linh bé bỏng này
thôi.
Tu, nói cho cùng, cũng tu từ khóm cây bụi cỏ, từ tiếng mõ tiếng
chuông. Cho nên, nhà cửa giờ cũng trở nên ngăn nắp, sạch sẻ, sáng
sủa hơn. Sách đọc đã khác. Phim ảnh đã khác. Âm nhạc đã khác. Chắc
chắn cái cảm xúc sảng khoái, lâng lâng của mẹ khi được nghe một điệu
hát ru quen thuộc thuở nằm nôi sẽ làm sản sinh các kích thích tố
hạnh phúc truyền qua thai nhi. Mấy bức tranh treo trên tường cũng đã
kịp thay. Trong sáng hơn, tươi vui hơn. Nhớ chuyện kể ông bố người
Mỹ da trắng nọ ngạc nhiên thấy đứa con sơ sinh của mình sao da đen
tóc quíu khác thường thì bà vợ đã giải thích là do suốt thời gian
mang thai bà đã ngắm mãi cái hình anh cầu thủ bóng đá da đen treo
trên tường! Phải cảnh giác !
Rõ
ràng, không chỉ tu mà còn phải học. Chỉ có hiểu biết một cách khoa
học mới hết nỗi lo âu. Làm sao nuôi bé lớn lên từng ngày trong bụng
đây? Làm sao cho mắt nó sáng, da nó đẹp, môi nó hồng đây? Nó chui ra
bằng đường nào? Có đau lắm không? Có phải “đi biển mồ côi một mình”
như người ta nói không? Có cần « ông già » nó cùng “đi biển” cho có
đôi không? Có cho nó bú ngay không? Bú có hư không?… Ôi biết bao
điều phải học. Học để biết « cơ chế » của hoài thai, mang thai, của
sanh nở để không còn phải sợ hãi, lo âu. Chắc chắn một điều là mẹ
tròn con vuông, bởi sanh nở là chuyện sinh lý bình thường của bất kỳ
bà mẹ nào. Có người khuyên mổ đẻ cho khỏi đau, nhưng đau… cũng hay
chứ, mới biết « mang nặng đẻ đau » là thế nào, mới biết « cha sinh
mẹ dưỡng/ đức cù lao/ lấy lượng nào đong… » là thế nào! Làm gì có
chuyện chọn giờ hoàng đạo để sanh thì sau này bé sẽ… làm vua, làm tể
tướng ! Làm vua, làm tể tướng đâu không thấy chỉ thấy thiếu dưỡng
khí não vì sinh non, sinh sớm, dễ mắc bệnh tâm thần về sau. Cứ sanh
đẻ tự nhiên thôi để được là người đầu tiên đón bé vào đời, rồi cho
nó bú ngay…. để được làm mẹ, là mẹ, sớm chừng nào hay chừng nấy.
Nhiều người đi tu muốn mau thành “chánh quả”. « Mạ đi tu » nhiều khi
cũng vậy. Cũng muốn “gíáo dục » sớm cái sinh linh bé bỏng này ngay
khi còn trong trứng nước để mong sau này nó thành thần đồng, thành
siêu nhân, anh hùng, vô địch… Nhưng « quả » mà chín mau quá chỉ có
cách « giú ép ». Mà giú ép thì không ngon. Cái gì gượng quá đều
không hay. Mạ mà căng thẳng quá để « tu » cũng sẽ tạo nên stress,
sản sinh nhiều chất độc hại cho cơ thể, cho cả mẹ lẫn con.
Cảm ơn chút sinh linh bé bỏng sắp bước vào « cõi người ta ».
Và
cảm ơn tất cả vì những yêu thương trìu mến!
ĐHN.
(9.2012) |