.

PSN
BỘ MỚI 2009
HỘP THƯ

                          TRANG CHÍNH

Không có con đường nào đưa ta đến Hạnh phúc, Hạnh Phúc là con đường - There is no way to happiness - happiness is the way (Thích Nhất Hạnh)

BBC NÓI VỀ
THIỀN SƯ THÍCH NHẤT HẠNH

Thích Thích Nhất Hạnh là một thiền sư nổi danh trên thế giới, là một  văn nhân, một thi nhân, một học giả, mà cũng là một người đấu tranh cho hòa bình. Bên cạnh đức Đạt Lai Lạt Ma thì Thầy là bậc đạo sư nổi tiếng nhất trên thế giới hiện nay. Ngoài ra Thầy còn là tác giả của trên một trăm cuốn sách, trong đó gồm có những "xếp hạng bán chạy nhất“ (bestsellers)  như những cuốn Hòa Bình Từng Bước Chân (Peace is Every Step), Phép lạ của sự  Tỉnh thức (The Miracle of Mindulness), Chúa  ngàn  đời, Bụt ngàn đời (Living Buddha Living Christ) và Giận (Anger)

Thầy Thích Nhất Hạnh  sanh năm 1926, Thầy xuất gia năm 16 tuổi. Chỉ 8 năm sau Thầy dựng lên Trung tâm  Phật giáo  Ấn quang (An Quang Buddhist Institute) tại Sài Gòn. Năm 1961 Thích Thích Nhất Hạnh -người được những  môn đồ  gọi là Thầy- đã xuất ngoại du học tại Hoa Kỳ và giảng dạy môn Tôn giáo đối chiếu tại các đại học Columbia và Princeton. Hai năm sau Thầy quay trở về quê hương để góp phần hướng dẫn  nỗ lực hòa bình của Phật giáo.

Rằm tháng hai năm 1964 Thầy thành lập Dòng tu Tiếp hiện (the Order of Interbeing), vào đúng giai đoạn chiến tranh leo thang khốc liệt tại Việt Nam, lúc mà  giáo lý của Đức Thế Tôn cần thiết vô cùng để đối đầu lại với hận thù, bạo động và chia rẽ đang bao phủ khắp quê nhà. Vào giai đoạn này. Dòng tu bao gồm một số nhỏ những thành viên chí nguyện dấn thân vào những công tác xã hội và hành trì theo lý tưởng của Đạo Phật Đi Vào Cuộc Đời. Dòng tu được xây dựng trên căn bản của 14 giới Tiếp Hiện, cũng còn được gọi là những phương pháp thực tập chánh nhiệm. Cũng trong năm ấy với một nhóm những giảng sư và sinh viên đại học tại Việt nam ngài thành lập nên Trường Thanh Niên Phụng Sự Xã Hội đào tạo những nhóm tác viên trẻ tuổi dấn thân vào những làng mạc xa xôi giúp xây cất  những trường học, những bệnh xá và gầy dựng lại những thôn xóm đã bị hủy diêt vì đạn bom. [ Tháng 2 năm 1964 Thầy thành lập Viện Cao Đẳng Phật Học tại Sài Gòn, và chỉ non 14 tháng sau nó được Thầy nâng lên thành Viện đại học Vạn Hạnh (bổ túc của Phù Sa) ].

Hai năm sau, vào năm 1966, Thầy rời Việt nam ra xứ ngoài để vận động kêu gọi hòa bình. Nhà cầm quyền  đương thời vì thế cấm cửa không cho phép Thầy  hồi hương. Năm 1967 khi đề nghị Hội đồng Nobel trao giải Nobel Hòa bình cho Thầy, ông Martin Luther King đã phát biểu:  "Ông thầy tu mãnh khảnh xuất thân từ Việt nam này, ngài là một học giả uyên thâm. Những phát kiến cho hòa bình của ngài, nếu áp dụng được, sẽ dựng nên một tượng đài cho tinh thần  hòa đồng, tình huynh đệ  và nhân bản".

Năm 1969 Thầy hướng dẫn Phái đoàn Hòa bình Phật giáo tham dự Hội nghị Hòa bình Paris và thành lập Unified Buddhist Church (UBC) tại Pháp quốc. Lúc khởi đầu Giáo hội đặt cơ sở tại Thiền Đường Sweet Potatoes năm 1975. Pháp Từ của Thầy được truyền bá mỗi lúc một rộng rãi và tăng đoàn phát triển mạnh mẽ. Năm 1982 Làng Mai (Plum Village) được thành lập. Tọa lạc tại miền nam nước Pháp, Làng Mai là một Trung tâm Thiền tập và là cơ sở của Dòng tu Tiếp hiện. Mỗi năm hàng ngàn người khắp nơi trên thế giới từ những truyền thống tâm linh khác nhau khắp nơi đổ về Làng Mai để nghe pháp thoại và tu tập. Đây là trú xứ thường xuyên của Tăng đoàn (đoàn thể của những người tu tập) gồm khoảng 150 các thầy, các sư cô cùng các cư sĩ thường trú (Số thiền sinh gia tăng theo thời gian, tính đến nay thì đã vượt xa con số 150 / PS bổ túc).

Điểm nổi bật của pháp môn thầy Thích Nhất Hạnh trao truyến là việc nhấn mạnh đến yếu tố hạnh phúc, hạnh nguyện  dấn thân vào đời và áp dụng được phương pháp thực tập chánh niệm vào đời sống hàng ngày. Chánh niệm là có mặt trong phút giây hiện tại để có thể có thể nhận diện được những gì đang xẩy ra trong thân, trong tâm ta và cả trong thế giới chung quanh ta. Pháp môn Thầy dạy chú trọng đến thực tập hơi thở và tỉnh thức đầy chánh niệm từng hơi thở một. Thầy vẫn thường nhắc nhở đệ tử, bất cứ một việc gì xẩy ra đều có thể là cơ hội ngàn vàng để ta có thể tiếp xúc được với thực tại nhiệm mầu, cả đến như chuyện rửa bát hay lái xe. Thầy dạy chúng ta cần nên chấm dứt cuộc nội chiến trong tâm mình, lắng dịu lại cái bung xung trong tâm mình và trở về với giây phút hiện tại. Khi ta được an lành, khi ta hạnh phúc thì ta có thể mỉm nụ cười và ai ai trong gia đình, trong toàn thể xã hội quanh ta đều được hưởng lợi lạc từ niềm an lành của ta. Nhờ thế ta có thể  thực chứng ý nghĩa câu "Không có con đường đẫn tới hạnh phúc – Hạnh phúc là Con đường".

thichnhathanh.shtml

 

 Theo dấu thiền sư 7

Lộc Uyển du ký 2

  • PSN 4.10.2011 | Chân Thiện Uyển
    1 | 2 | 3 | 4 | 5

 

Búp Sen trân quý,

Ngày 16 chị còn ở nhà của một người bạn ở Santana, theo dự tính thì con trai của bạn sẽ đưa chị đến Lộc Uyển nhưng giờ chót chị đã cù rủ được bạn cùng đi tu với chị trên Tu viện. Chỉ mới thu xếp hành lý màị đã thấy nao nao trong lòng rồi. Đi gần 2 tiếng đồng hồ mới tới nơi, trời nắng gắt mà chổ đậu xe lại khá xa nơi "check in" thế là cuốc bộ leo núi, vừa đi vừa thở, tuy hơi mệt nhưng thật là vui.

 

Thời khóa ở Lộc Uyển trễ hơn so với Bát Nhã nên 6 giờ chiều mới ăn cơm và 8 giờ tối mới công phu. Tối nay thì chính Sư Ông làm lễ khai khóa.

 

Đúng 8 giờ mọi người tề tựu về thiền đường Thái Bình Dương, hát thiền ca trong khi chờ Sư Ông đến, từng bài hát quen thuộc đưa chị về Bát Nhã, về với tăng thân... Như thường lệ, Sư Ông mời quý thầy cô lên niệm Bồ tát Quan Thế Âm. Thấy có quý thầy thầy Pháp Khâm, Pháp Niệm, Pháp Nhàn... Như mọi người, chị ngồi chấp tay niệm theo quý thầy không  hiểu sao nước mắt lại lăn dài, lăn mãi không thể nào kềm được. Nhìn tăng đoàn thấy thương quá, và cũng thấy thương cho quê hương mình nữa. Tăng thân Việt Nam mình làm sao còn có dịp may để tham dự những khoa tu như thế này?

 

 

Giọng của quý thầy cô vang dội giữa núi đồi thật hùng tráng, mọi người ngồi yên lắng nghe... Chi ngồi yên lắng nghe từng tiếng niệm Bồ Tát và theo dõi hơi thở, trong khi nước mắt vẫn chảy dài. Có lẽ đó là những dòng nước mắt hạnh phúc bởi vì chị đang cảm nhận được nguồn năng lượng bình an nơi chị. Chị ý thức được sự có mặt của Đại chúng, của quý thầy cô, và Sư Ông kính yêu của mình. Chị ngồi yên mĩm cười tận hưởng suối nguồn hạnh phúc tuyệt vời ấy. Lúc này chị nghĩ về tăng thân Búp Sen, chị thở đều và gởi năng lượng bình an đến cho tăng thân yêu quý và cả gia đình nhỏ bé của chị ở Sài Gòn.

 

Niệm Bồ Tát xong thì Sư Ông bắt đầu khai khóa bằng một thời pháp thoại ngắn. Chủ đề của khóa tu là "MỞ CỬA TRÁI TIM" Sư Ông chia sẻ là mình phải biết mở cửa trái tim của mình để cho mưa pháp thấm vào và để tưới tẩm những hạt giống lành. Niệm Bồ Tát để nhận diện nổi khổ, một đế trong Tứ Diệu Đế. Sư Ông giảng sơ về nổi khổ niềm đau. Mình phải biết yêu thương, có tình thương để nuôi dưỡng và chế tác hạnh phúc. Là người tu thì phải biết chế tác hạnh phúc cho mình và cho bạn đồng tu của mình nữa. Mình thương mình, hiểu mình thì mới thương được người và hiểu được người...

 

Chị ngồi yên theo dõi hơi thở, lắng nghe từng lời hướng dẫn của Sư Ông như rót mật vào tai và cảm nhận được hạnh phúc đang lan tỏa trong từng tế bào của cơ thể mình, một thứ hạnh phúc của tự thân. Chị đang thở cho tăng thân, nghe pháp thoại cho tăng thân và mĩm cười cho tăng thân... Ôi hạnh phúc quá, một ngày hạnh phúc không thể nào quên.

 

Khai thị xong Sư Ông nhường lời cho thầy Pháp Niệm và sư cô Thoại Nghiêm hướng dẫn tổng quát. Hai vị chia sẻ thật hay, thật đầy đủ và rất xúc tích. Xong thời khóa mọi người lần lượt nhẹ nhàng ra về trong im lặng, từng đoàn người nối nhau đi trong không gian tĩnh mịch giũa núi đồi. Sương xuống và gió thổi lạnh buốt, đường về thì tối đen, không ai dám đi riêng lẻ vì sợ rắn, mọi người chia sẻ từng ánh đèn pin soi đường cho nhau.

 

Chị đi trong im lặng mặc dù có bạn một bên, bạn chị cũng im lặng, chị mĩm cười trong đêm và chị nghĩ có lẽ tất cả mọi người đều nếm được pháp lạc như mình. Về phòng từng người đi tắm và đi ngủ, không ai nói tiếng nào, thấy sao mà thương ghê.

 

* * *

 

Búp Sen thương mến, hôm nay là ngày 17/9/2011 (Bản hôm qua (5.10) chúng tôi đã để nhầm ở chỗ này ký sự của ngày 18/9/2011 thay vì ngày 17/9/2011 như bản này. Xin chân thành tạ lỗi).


Thời khóa ở Lộc Uyển muộn hơn ở Bát Nhã nên mãi tới 5 giờ sáng mới có chuông báo chúng và 5 giờ 45 mới vào thời khóa công phu sáng. Ở đây 5 giờ trời vẫn còn rất tối, tất cả không ai hẹn ai mà cùng nhau đi lên thiền đường, nhìn mọi người cẩn trọng từng bước chân đi trong im lặng, từng đoàn nối nhau đi, đầu thì đội mũ, tay cho vào túi tìm hơi ấm, ... Trời ơi, hình như mọi ảnh tượng ở đây đều giống với khung cảnh của Bát Nhã trước đây quá chừng. Ngày xưa ở đó cũng từng đoàn người đi trong im lặng, chỉ có nghe tiếng xào xạc của bước chân thôi, đi từ nhiều hướng thẳng tiến đến thiền đường Cánh Đại Bàng. Ở đây, hôm nay nếu có khác chỉ khác có cái tên thôi thay vì Cánh Đại Bàng xưa thì bây giờ là Thái Bình Dương. Chị thật sự xúc động khi được đi trong tiếng chuông đại hồng vang dội giữa đêm khuya và tiếng kệ nhẹ nhàng ấm áp nhưng không kém hùng tráng làm cho mình cảm thấy hạnh phúc trào dâng. Đúng là mình gởi lòng theo tiếng chuông em ạ và tiếng chuông huyền diệu ấy đã đưa chị về nhất tâm. Chị đi chậm rãi cảm nhận được từng bước chân mình dẫm lên mặt đất ở Lộc Uyển, tất cả yếu tố ấy hòa quyện lại và bất giác chị mĩm cười nghĩ về Búp Sen.

 

 

Vào thiền đường đã có một số người ngồi yên rồi, chị khe khẻ đi vào, ngồi xuống theo dõi hơi thở, nhìn lên phía trên thấy dáng Sư Ông ngồi vững như núi, chỉ cần thyấ dáng Người ngồi tự nhiên mình ngồi yên thật dễ các em ơi. Sáng hôm nay thầy Pháp Niệm hô canh và có thiền hướng dẫn, chị thấy vui trong lòng vì được ngồi thiền với Sư Ông và đại chúng. Một niềm vui lớn đang hình thành trong tim chị. Đôi mắt khép hờ khi đã nhận diện được tất cả xung quanh mình và chị mĩm cười, thở vào con biết có tăng thân chung quanh con, thở ra con thấy thật hạnh phúc... Ngồi thiền xong là Sư Ông cùng thực tập sám pháp địa xúc với đại chúng, nhìn dáng Sư Ông lạy vững vàng và thật chánh niệm, chị nhủ rằng mình phải cố gắng hơn nữa.

 

Chấm dứt thời khóa khi trời vẫn còn mờ trong hơi sương, ngồi trong thiền đường nhìn ra bên ngoài qua mấy ô cửa kính chị thấy được cảnh quang ở Lộc Uyển khác. Bát Nhã mình nhỏ hơn, phía bên trái thiền đường, cách khoảng 8 thước là thung lũng mà bên kia là từng dãy núi chập chùng thật là đẹp. Ở đây vẫn còn nét hoang sơ của núi rừng các em ạ. Nghe Sư Cô kể là thỉnh thoảng cũng có sư tử và chó sói nữa đó. Và dãy núi ấy không phải của mình. Mình đang lo vì ông chủ núi đó muốn bán nó, mà nếu họ bán để kinh doanh nhà ở trên núi thì mình lo là sẽ không thể thỉnh chuông đại hồng được vì sợ gây tiếng ồn họ sẽ thưa mình. Còn nếu họ bán cho người ta mở hãng xưởng thì mình lai lo ồn ào và ô nhiễm. Cho nên giải pháp của Lộc Uyển là có kế hoạch mua quả núi đó. Qua thỏa thuận thì hai bên đi đến thống nhất là ông ta đồng ý bán cho mình giá rẽ và mình cũng cam kết không xây dựng chỉ để cho có cảnh quang thôi. Hiện còn thiếu khoảng hơn 200 ngàn usd nữa đó, các bạn nào muốn phát tâm cúng dường giúp Lộc Uyển thì cứ email gởi về Lộc Uyển nhé.

 


Khu vực thiền đường bị hạn chế bởi chung quanh là thung lũng. Phía trước thiền đường hơi xa xa một chút là gát chuông và phía bên đưới gát chuông ấy là thung lũng. Kề bên gát chuông là những bậc thang dẫn xuống phía dưới mà hai bên toàn là cây dại, cây xanh xen lẫn cây khô có lẽ do thiếu nước. Ở Lộc Uyển xài nước rất hạn chế, nơi nào có vòi nước là nơi ấy có ghi tiết kiệm nước vì là trên núi nên nước phải kéo từ dưới núi lên chắc cũng có khó khăn. Chị nghĩ vậy. Chị cũng hơi thắc mắc là sao quý thầy cô không trồng rau như ở Bát Nhã trong khi đất đồi núi ở đây bao la. Hỏi ra thì là do mấy chú sóc phá quá nên không trồng nữa. Ban đầu quý thầy nghĩ, thôi kệ mình trồng cho nó ăn một nữa, mình ăn một nữa cũng được nhưng không ngờ nó phá sạch mình không còn một cọng rau mà ăn nữa nên thế thôi không trồng. Chỉ có chút ít bên xóm Trong Sáng của quý cô. Từ gát chuông nhìn ra xa thật là xa là ni xá và bãi đậu xe của thiền sinh, ở đây toàn xe hơi chứ không có xe máy như ở bên mình. À mấy em có biết tại sao gọi là thiền đường Thái Bình Dương không? nếu mình ngồi ở gát chuông nhìn sang thì thấy mái của thiền đường cong cong như sóng của biển và chung quanh thiền đường có những tảng đá nhỏ có, lớn có để trang trí thì trông nó như những hòn đảo nhỏ nổi lên giữa đại dương nên gọi là thiền đường Thái Bình Dương. Chị hiểu như vậy không biết có đúng không, vì chị cũng được nghe một chị thiền sinh kể như thế.

 

 

Công phu sáng xong là đi thiền hành liền, Sư Ông đi trước mọi người theo sau. Ở Lộc Uyển đặc biệt là không có chen lấn các em ạ, họ không có cố chen để được đi gần Sư Ông như ở bên mình. Họ đi thật trật tự, chỉ như vậy thôi mình cũng thấy an lạc rồi phải không các em! Được đi thiền hành với Sư Ông trong buổi bình minh sắp ló dạng giữa núi đồi bao phủ bởi mây mù và mưa phùn nhẹ, ôi sao mà đẹp lạ lùng, chị rất vui và mĩm cười bước từng bước theo Sư Ông. Bước từng bước chân nhẹ nhàng thanh thoát. Chị đang đi thiền hành cho tăng thân Tiếp Hiện, Búp Sen, và cả cho gia đình chị nữa. Chị cảm nhận được sự có mặt của Búp Sen đi cùng, điều này làm chị thật hạnh phúc. Chị bắt đầu thở theo từng bước chân:

Mỗi bước chân cho chị Xuân
Mỗi bước chân cho anh Nghiệm
Mỗi bước chân cho anh Lộc, anh Sanh, chi Mai, chị Tuyết...

Chị đi lần lượt như vậy cho tăng thân Tiếp Hiện Sài Gòn, rồi chị bắt đầu đi cho Búp Sen.

Mỗi bước chân là cho Nguyên
Mỗi bước chân là cho Đài
Mỗi bước chân là cho Oanh, Đoàn, Chi, Mỹ, Hiếu, Vinh, Giang, Quang, Phong, chị Sang, em Tuấn....

Sư Ông dẫn mọi người lên đến một khoảng sân rộng gần tăng xá qúy thầy và dừng lại ngồi nghỉ dưới gốc cây thông già. Thầy trò quây quần bên nhau cùng thở và cùng ngắm cảnh đẹp chung quanh, tận hưởng giây phút bình yên trong hiện tại. Mọi người tự tìm cho mình một chỗ và ngồi yên, đối diện với Sư Ông. Hơi xa xa một chút là một vị thầy tu theo Nam tông, thầy ngồi thiền thật đẹp, thầy ngồi yên bất động, từng máy ảnh đưa lên bấm vội. Thầy ấy nổi bậc giữa đám đông bởi vì thầy mặc y màu cam. Ở bên này muốn chụp hình Sư Ông cũng không dám em ạ. Tất nhiên cũng có người chụp nhưng len lén thôi, Sư ông muốn mình thở chứ không muốn mình bị phân tâm vì hình ảnh.

Thiền hành xong là ăn sáng, ăn sáng xong thì mọi người theo đội của mình đi chấp tác, chị được vào đội cắt gọt, đội của chị tên là Nến Ngọc có tất cả là 25 thành viên, sinh hoạt vui và không quên giữ im lặng. Mọi người chấp tác từ 8 giờ 30 đến 9 giờ 45 thì nghỉ để chuẩn bị nghe pháp thoại lúc 10 giờ.

 

* * *

 

Đến giờ pháp thoai có một vị thầy người nước ngoài đứng lên nói bằng tiếng Việt giọng lơ lớ : "Mời thầy cô lên tụng kinh", cả thiền đường rộ lên tiếng cười...
 

Sư Ông ngồi chuông, quý thầy cô lên hát bài ba sự quay về.
Sau ba hồi chuông chấm dứt, Sư Ông lên ngồi cho pháp thoại.

Thở vào tôi có thể thấy ba tôi trong tôi,
Thở ra tôi mời ba tôi cùng thở với tôi.
Thở vào tôi thấy tăng thân trong tôi,
Thở ra tôi mời tăng thân cùng thở với tôi...

Sư Ông chỉ cho mọi người thở:

Vào, ba ơi con thấy khỏe. Ra, ba ơi con thấy nhẹ...
 

Sư Ông hướng dẫn cho thở khoảng 10 phút.

Bài pháp thoại của Sư Ông rất hay, rất sâu sắc và thật dí dỏm các em ạ, Sư Ông giảng mà đại chúng cứ cười hoài thôi. Sư Ông ví dụ, ẩn dụ... thật là vui. Khóa tu này Sư Ông cho pháp thoại có duyên lắm, từ ánh mắt, nụ cười và điệu bộ của Sư Ông cho thấy rằng Sư Ông đã hết lòng với mình. Thật ra bài Pháp thoại không có gì mới cả nhưng nó đã tưới tẩm thêm những hạt giống bồ đề của mình và nó đã chuyên chở tuệ giác thâm sâu lắm các em ạ. Nghe pháp dễ hiểu, dễ hành trì và cũng giải tỏa được những thắc mắc muôn thuở của bà con về chuyện Tịnh độ... Ngồi nghe pháp của Sư Ông mà quên cả thời gian. Chị có đem đĩa về, chị em mình sẽ ngồi nghe pháp với nhau nhé.

Sư Ông giảng, có người giận cha mình, mẹ mình đến mức không muốn dính líu gì đến đến họ, thực sự thì cha mẹ mình có trong từng tế bào của cơ thể mình rồi, minh là sự tiếp nối của cha mẹ, con giận cha là u mê và cha giận con thì cha cũng u mê... Giữa hai cha con có cái bất nhị, nếu con thấy cái bất nhị giữa cha mình và mình là người con có trí tuệ. Nhìn con thấy cha, cái thấy đó là cái thấy bất nhị. Nhìn vào ly nước trà thấy mây, nhìn vào cây bắp thấy hạt bắp...

Chúng sanh và Phật là hai thực thể không tách ra được. Ai trong mình cũng có Phật thân. Ta tiếp xúc với Phật thân trong ta, mỗi người Phật tử phải có phương pháp tu. Có phương pháp rồi thì không còn sợ nữa. Tăng là đoàn thể tu học, sức mạnh của tăng thân, năng lượng đó có khả năng nuôi dưỡng, che chở, bảo hộ và ôm ấp mình và sẽ có nhiều người nương tựa. Mỗi người đều có Phật thân, Pháp thân và Tăng thân mà trong đó ai cũng biết Niệm - Định - Tuệ, như vậy mới chính thật là tu. Cái gì khổ đau cho tăng thân ta thấy được, những gì hạnh phúc cho tăng thân ta cũng thấy được. Khi làm được như vậy thì chúng ta là tế bào đích thực của tăng thân.

Mỗi bước chân đi vào thực địa để trở về với giây phút hiện tại là để thấy được sự mầu nhiệm. Một bông hoa mà trong đó ta thấy nắng, mưa, đất, thời gian... Mỗi bước chân mầu nhiệm để tiếp xúc với sự sống, với muôn loài. Thiền tập trước hết là dừng lại tiếp xúc thật sâu sắc với một bông hoa, bầu trời xanh, núi rừng ... Thấy được sự mầu nhiệm, mở con mắt ra là thấy được với bao sự mầu nhiệm của cuộc sống, người tu phải có khả năng chế tác giây phút mầu nhiệm ấy để có hạnh phúc.

Tiếp xúc Phật pháp giúp ta có cơ hội thay đổi cuộc sống và hạnh phúc sẽ có được trong giây phút hiện tại. Ngay trong đời sống hằng ngày và trong mỗi bước chân của chung ta có niệm - định - tuệ thí đó chinh là cõi Tịnh độ, người tu thì phải tưới tẩm và nuôi dưỡng niệm định tuệ. Có được ba nguồn năng lượng này thì đâu cần nhọc công tìm Tịnh độ bên kia. Hành tinh, trái đất của chúng ta xinh đẹp là Tịnh độ, đừng để thất tình lục dục lôi kéo chúng ta đi, phải biết dừng lại để trong mỗi bước chân chúng ta tiếp xúc được với Tịnh độ hiện tiền.

 

* * *

 

Đã lâu lắm rồi chị mới được nghe Sư cô Chân Không hướng dẫn thiền buông thư. Lời hướng dẫn xen kẻ giọng hát ngọt ngào mượt mà đậm chất giọng Nam bộ của Sư Cô nhất là những bài thiền ca mang điệu lý. Nó vừa sâu lắng vừa tưới tẩm những hạt giống thiện lành trong lòng người, mà khi mới nghe qua chúng ta đã cảm nhận được ngay lời hay ý đẹp của tác giả, và muốn thực tập liền ngay lúc đó thôi. Thiền buông thư là pháp môn mà hầu hết các thiền sinh đều thích, vì nó giúp cho cơ thể được thư giản và qua từng lời hướng dẫn thở thì chúng ta ôm ấp được từng bộ phận của cơ thể, gửi tình thương, lòng biết ơn và sự quan tâm chăm sóc theo từng hơi thở vào, hơi thở ra.

Giờ pháp đàm của nhóm chị dễ thương ghê. Sau phần tự giới thiệu về mình thì bắt đầu chia sẻ về kinh nghiệm tu học và xoay quanh những thắc mắc về bài pháp thoại sáng nay của Sư Ông. Mỗi người chia sẻ thật tình, đa số mọi người đều mới đến Lộc Uyển lần đầu tiên. Trong số đó thì có một bạn nam kể về cuộc đời mình, bạn không thương cha mình vì có nhiều khác biệt, nhưng sau khi nghe pháp thoại của Sư Ông sáng nay thì anh ta như vỡ òa ra một cái gì đấy. Anh thấy mình là cha và cha cũng là mình, anh rất xúc động và hứa sẽ lập lại hòa bình với cha mình. Đại chúng nở hoa chúc mừng anh.

Một ngày tu đã trôi qua, niềm vui tràn ngập tâm hồn, chị như sống lại những giây phút ở Bát Nhã. Chị thích nhất là được nghe chuông. Nghe chuông để dừng lại và thở, chị cứ ngỡ là không bao giờ còn nghe được tiếng chuông như thế... Về Lộc Uyển như về nhà vậy các em. Tuy mọi thứ đếu khác, mọi ngã đường cũng đều khác nhưng chị vẫn thấy thật gần gũi và thân thương làm sao ấy.

Thôi hết ngày rồi, ngày mai chị sẽ kể tiếp các em nhé!
 

Sen búp xin tặng người, một vị Bụt tương lai!
Chân Thiện Uyển.

 

 Xem tiếp...

 

Từng bước thảnh thơi, từng bước nở hoa sen

ĐẠO BỤT
TRONG
DÒNG
VĂN
HÓA
VIỆT

CHƯƠNG MỤC :

PHẬT SỰ

VU LAN 2551

VẤN ĐỀ GIÁO HỘI TN

ĐẠO BỤT HIỆN ĐẠI HÓA

PHÁP NẠN CHÙA BÁT NHÃ III - II

THEO DẤU THIỀN SƯ 3 | 4 | 5 | 6 | 7

LIÊN MẠNG PHẬT GIÁO VIỆT NAM :

 

LÊN TRÊN=  |     GỬI BÀI     |     LÊN TRÊN=

Phù Sa được thực hiện bởi nhóm PSN (Phù Sa Network).
Là tiếng nói của người Việt Tự Do trong và ngoài nước nhằm phát huy khả năng Hiểu Biết và Thương Yêu để bảo vệ và thăng hoa sự sống.
PSN không loan tin thất thiệt, không kích động hận thù, và bạo lực. Không chủ trương lật đổ một chế độ, hay bất kỳ một chính phủ nào.