Lộc Uyển du
ký 3
-
PSN 8.10.2011 | Chân Thiện Uyển
1 | 2 |
3 | 4
| 5
Búp Sen thương yêu, hôm nay là ngày 18/9/2011.
Càng về đêm Lộc Uyển càng lạnh. Cũng như hôm qua, sáng nay lên thiền
đường giữa sương mù và gió lạnh, chị rất thích được đi lên thiền đường
công phu sáng giữa tiếng chuông đại hồng được thỉnh lên như phá tan
không gian trừ tịch và đem lại niềm vui cho mọi người. Khi đến nơi chị
đã thấy giầy dép được xếp hàng ngay ngắn trước thiền đường khá nhiều
rồi. Người tới sau thì thật nhẹ nhàng không dám làm động chúng. Người
đến trước thì ngồi yên giữa tăng thân dưới ánh đèn mờ nhạt trong thiền
đường vừa lung linh vừa vững chãi, hùng tráng tự nhiên ai cũng cẩn
trọng và trân quý từng giây phút mầu nhiệm của cuộc sống. Hôm nay cũng
được nghe thầy Pháp Niệm hô canh và thiền có hướng dẫn. Chị mừng thầm
trong lòng vì cô bạn của chị sẽ hiểu như thế nào là ngồi thiền. Nghĩ
tới bạn, tới mọi người là chị đã thấy được hạnh phúc rồi. Thở vào thở
ra theo từng bài hướng dẫn của Thầy, trong lòng chị dâng lên niềm biết
ơn sâu sắc với mọi người ở đây.
Niềm vui, niềm biết ơn ấy đã theo từng bước chân thiền hành của chị.
Chị biết ơn Búp Sen vì có Búp Sen để cho chị nương tựa, có Búp Sen chị
tu tập tốt hơn, không những chị tu cho mình mà chị cũng đã biết như
thế nào là tu cho tăng thân. Chị theo dõi hơi thở và bắt đầu đi cho
mọi người. Sư Ông hay nhắc nhở là nên đi thiền hành cho ba, cho má...
Trước đây chị không hiểu tại sao phải đi hộ cho ba, cho má, đi như vậy
thì có ích lợi gì cho ba má đâu, nhưng giờ đây chị đã hiểu rồi em ạ.
Lời dạy của Sư Ông quá sâu sắc, chị vui lắm nên chị đã đi thiền hành
hết lòng cho Búp Sen và Tiếp Hiện... Sư Ông cũng thường dạy rằng mình
đi thiền hành cho người mình thương và người mình chưa thương
(Phật tử không có người ghét, chỉ có người thương, và người chưa
thương mà thôi, nếu bây giờ mình chưa thương được người đó, nhưng
tương lai mình sẽ thương được người ấy).
Chị hiểu rằng đi như vậy là để quán chiếu về người đó, để hiểu họ có
những niềm đau nỗi khổ nào đó... hiểu được như vậy thì mình mới phát
sinh được tình thương. Chính điều này đã nuôi dưỡng mình làm cho tâm
từ bi của mình ngày càng lớn thêm.
Hôm nay chị chọn một chỗ ngồi ăn sáng khá tuyệt chiêu các em ạ. Chị
bắt ghế ngồi sát bên vực trông xuống đường đi. Vực không sâu lắm nhưng
nếu lỡ trượt chân té thì cũng khá nguy hiểm. Nơi chị chọn, phía trước
là dãy núi cao, trời đã 8 giờ sáng rồi nhưng có lẽ do lạnh nên ông mặt
trời vẫn còn ngủ, ngồi xuống, quán chiếu về thức ăn, đọc thầm ngũ quán
trong lòng và vừa ăn vừa ngắm phong cảnh. Sư Ông dạy mình phải ăn thật
chậm để cảm nhận được thức ăn tan dần trong miệng và để thưởng thức
tất cả cảnh vật nơi đây. Chị ngồi bên một cây khá to, có bóng mát,
không biết là cây gì nhưng cành lá rủ xuống trông thật đẹp, giống như
cây liễu rủ ở Việt Nam vậy. Cảnh núi đồi được bao phủ bởi cây xanh mát
dịu và trên đỉnh mây mù trôi lơ lững lan tỏa ra khoảng không gian rộng
lớn, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ len lõi thấm sâu vào người lạnh buốc.
Thế mới là Lộc Uyển phải không các em? Đang tận hưởng thì bỗng nhiên
có một chú sóc nhỏ chạy lại gần chỗ chị và ăn thức ăn thừa ai đó đã
làm rơi. Chú ấy dạn quá, chị đưa tay ra mà vẫn không chạy đi, mắt nhìn
chị không rời, ... Gần bên có mấy tà áo nâu cũng đang ngồi ăn im lặng,
mắt nhìn xa xa trên dãy núi. Cảnh và người trong sương sớm như một bức
tranh thủy mặc sống động lắm các em ơi. Thở vào con cảm nhận nơi đây
bình yên, thở ra con thấy hạnh phúc. Thở vào tâm tĩnh lặng, thở ra
miệng mĩm cười...
Buổi chấp tác hôm nay thật vui, mọi người vào vị trí, Sư cô phụ trách
nấu ăn hướng dẫn cắt gọt như yêu cầu. Một sư chú khệ nệ bưng một rỗ
dao để mọi người làm việc, thỉnh thoảng có người kêu lên "cô ơi cái
này cắt sao cô"? "thầy ơi con không có dao", "con xong rồi làm gì nữa
sư cô"? Sư cô chạy đi chạy lại với mọi người nhẹ nhàng chỉ vẻ, công
việc cắt gọt tuy nhẹ nhàng nhưng phải cắt rất nhiều vì thiền sinh khá
đông và còn có khá nhiều khách vãng lai nữa. Mọi người vừa làm vừa
chuyện trò vui vẻ tới độ ồn ào, nhưng vừa ồn ào xong là nhận diện được
liền, thế là cùng nhắc nhở nhau đừng quên thở. Gần tới giờ nghe pháp
thoại cho dù chưa cắt xong Sư cô vẫn "đuổi" mọi người đi không cho làm
nữa. Sư cô bảo là về đây phải nghe pháp thoai, công việc còn lại để
quý sư cô lo... mọi người "ngoan ngoãn" thu dọn và lên thiền đường.
Quý thầy cô lên hát nhạc kinh và hát bài Đầu Cành Dương Liễu. Lời kinh
nhẹ nhàng thanh thoát được hát lên bởi một tăng đoàn tu học. Ai cũng
hết lòng trong lời kinh tiếng nhạc, nên rất là uy nghi hùng tráng. Còn
đại đại chúng thì cũng hết lòng lắng nghe. Sau ba hồi chuông chấm dứt
thì Sư Ông bắt đầu cho pháp thoại, câu đầu tiên của Sư Ông là: Đại
chúng ngồi cho thoải mái, ngồi trên bông sen chứ không ngồi trên đống
lửa.
Thở vào tôi thấy tôi là một em bé năm tuổi mong manh dễ bị thương tích
Thở ra tôi nhìn em bé đầy xót thương
Một cái trừng mắt của cha, một tiếng hét của mẹ cũng làm cho em bé bị
thương tích.
Thở vào tôi là em bé năm tuổi bị thương tích
Thở ra tôi ôm lấy em bé năm tuổi bị thương tích
Thở vào tôi thấy cha tôi là một em bé năm tuổi mong manh đầy thương
tích
Thở ra tôi nhìn cha tôi lúc năm tuổi đầy xót thương
Thở vào tôi thấy mẹ tôi là một em bé năm tuổi
Thở ra tôi ôm lấy mẹ tôi với lòng xót thương
Thở vào em bé năm tuổi là tôi, đang nhìn tôi không còn hờn oán trách
móc
Thở ra tôi ôm lấy em bé năm tuổi là tôi với tất cả tình thương
Thở vào ba tôi trong tôi cùng thở vào nhẹ nhàng
Thở ra mẹ tôi trong tôi cùng thở ra nhẹ nhàng
Con mời ba cùng thở, con mời mẹ cùng thở với con.
Tam bảo là ba viên ngọc quý, viên ngọcc quý này chứa hai viên ngọc quý
kia, nếu lấy ra một viên ngọc quý thì hai viên kia không có mặt.
Bụt không có Pháp và Tăng thì không phải là Bụt
Pháp không có Bụt và Tăng thì chưa phải là Pháp
Tăng không có Pháp và Bụt là không phải chân Tăng
Một cái ôm trọn hai cái kia, khi áp dụng vào cha con cũng là vậy.
Khi thở vào là thở cho tất cả tổ tiên con cháu, khi mình bước một bước
thảnh thơi là bước cho tất cả tổ tiên. Cái một chứa đựng tất cả là
tương tức. Đó là chánh kiến, chánh kiến là cái thấy của đạo Bụt. Tu mà
không thấy là không thành công. Trong kinh Quán Niệm Hơi Thở Đức Thế
Tôn có dạy ta 16 hơi thở.
Đây là hơi thở đầu, ta để hết tâm trí vào hơi thở vào và hơi thở ra.
Đây là bài tập rất đơn sơ nhưng hiệu quả rất lớn. Có những người không
thể nào thoát ra khỏi quá khứ, chúng ta có ưu sầu, kỷ niệm, đau buồn,
quá khứ trở thành nhà tù giam hãm chúng ta. Chúng ta không có khả năng
sống trong giây phút hiện tại. Ngồi cũng không yên, đi cũng không yên.
Chỉ để tâm lo lắng cho tương lai, tương lai là nhà tù, không có tự do
để sống trong hiện tại. Và một hơi thở vào có chánh niệm làm ta phá
được địa ngục tương lai. Chỉ cần đem hết tâm ý đặt vào hơi thở thì tự
nhiên mình buông bỏ được quá khứ, buông bỏ được tương lai. Chỉ cần một
giây, hai giây, ba giây là đưa tâm về với thân, là ta trở về giây phút
hiện tại, không bị giam hãm trong ngục tù của qúa khứ, của tương lai,
đó là hơi thở thứ nhất là bài tập nhận diện hơi thở.
Bài hai là đi theo hơi thở từ đầu đến cuối. Hoàn toàn chú ý vào hơi
thở vào ra, đừng có một giây phút nào gián đoạn. Bài tập hai là trong
niệm có định. Niệm là biết cái gì đang xảy ra, còn Định là chú tâm
hoàn toàn vào đối tượng đó gọi là Định. Khi có năng lượng của Niệm rồi
thì trong đó chứa hạt giống của Định, nếu để hết tâm ý vào Niệm thì
cái Định ngày càng lớn và phát sinh Tuệ. Tuệ giúp đem lại giải thoát
khỏi nỗi khổ niềm đau.
Hơi thở thứ ba, ý thức và nhận diện hình hài. Mình tiếp xúc được với
hình hài thì tiếp xúc được với sự sống, với trời xanh, mây trắng, hoa
nở thông reo, chim hót...
Hơi thở thứ tư: Buông bỏ căng thẳng và buông thư toàn thân làm giảm
bớt sự đau nhứt.
Hơi thở thứ năm: Chế tác niềm vui
Hơi thở thứ sáu: Chế tác lạc. Ngưới tu phải có khả năng chế tác hạnh
phúc. Hỷ là niềm vui nhưng trong đó còn có mừng, xôn xao. Lạc là yên
tịnh không còn xôn xao. Trong kinh có dạy chế tác hỷ lạc bằng nhiều
phương pháp:
- Buông bỏ: Ly sinh hỷ. Niềm vui sinh ra do buông bỏ, ví dụ: Tới khóa
tu có nhiều niềm vui. được thở không khí trong lành của núi rừng, được
sống với tăng thân, được nghe pháp thoại, được tưới tẩm hạt giống
tốt... Hạnh phúc mình có được trong mấy ngày tu này là do mình có khả
năng buông bỏ trong 5 ngày. Phải biết thả bò mới được.
- Niệm sinh hỷ lạc. Có mặt trong giây phút hiện tại thì mình nhận diện
được bao nhiêu hạnh phúc mình có, không cần đi kiếm thêm hạnh phúc
nữa. Ví dụ con mắt mình còn sáng, chỉ cần mở con mắt lên là thấy núi
rừng, trời xanh mây trăng, đó là điều kiện hạnh phúc. Trong con người
mình có rất nhiều điều kiện hạnh phúc mà Bụt dạy rất kỹ đó là Hiện
Pháp Lạc Trú là có hạnh phúc ngay trong giây phút hiện tại. Mình tu
cho khéo thì trong mỗi bước chân, mỗi hơi thở, mỗi lời nói mình chế
tác hỷ, chế tác lạc. Định sinh hỷ, định sinh lạc.
Tuệ là cái thấy có khả năng giúp mình nhìn sâu, cái thấy đó là bát
Nhã, là Tuệ giác. Tuệ là giác ngộ...
Hơi thở thứ bảy: Nhận diện cảm giác, khó khăn, khổ đau của mình. Cảm
giác khổ đau đôi khi do tri giác sai lầm gây ra, khổ thọ có thể có gốc
rễ từ tâm và thân. Phương pháp Đức Thế Tôn dạy là đừng chạy trốn nó,
đừng khỏa lấp cái khổ bằng những phương tiện tiêu thụ qua hình thức
như xem ti vi, đọc truyện, nghe nhạc, nghe điện thoại... để khỏa lấp
nó, để trốn chạy nó. Bụt dạy phải trở về để ôm ấp lấy nó mà chuyển hóa
nó. Ôm lấy niềm đau. Không vồ vập, không xua đuổi mà nhận diện đơn
thuần, nhận diện đơn thuần thì mình không khổ. Đức Thế Tôn dạy là đừng
để mũi tên thứ hai nó tấn công mình. Ví dụ có một người đi khám bệnh
bác sĩ bảo bị bệnh nan y chỉ còn sống độ khoảng ba năm. Ông về nhà
buồn rầu đau khổ và lo sợ, chỉ sau ba tháng thì ông qua đời. Chính nỗi
khổ niềm đau đó là mũi tên thứ hai cắm vào cơ thể. Mình là người tu
học, mình phải có khả năng ngăn cản không để cho mũi tên thứ hai xuất
hiện. Phải nhận diện sự thật không cường điệu, làm cho quá quan trọng.
Khi mình tu có tăng thân thì tăng thân sẽ giúp mình nhận diện niềm đau
nỗi khổ đó và chỉ cần thực tập vài giờ, vài ngày là nó đi thôi.
(Các
em có thể nghe Sư Ông giảng trọn vẹn 16 hơi thở Chánh niệm
ở đây.)
Chị chỉ tóm tắt ý chính của Sư Ông thôi, còn nhiều nữa nhưng chị tạm
dừng tại đây bởi vì chị muốn các em trực tiếp nghe Sư Ông giảng sẽ hay
hơn nhiều. Sư Ông chỉ giảng tới hơi thở thứ bảy thôi nhưng các em biết
không kỳ này Sư Ông giảng vui lắm, đại chúng cười rần rần vậy đó. Sư
Ông rất hài hước em ạ, lúc Sư Ông pha trò, nhìn khuôn mặt Sư Ông là
không nhịn được cười các em ơi. Vui lắm. Chị có nghe Sư Ông giảng 16
hơi thở hồi ở Thái Lan, lúc đó Sư Ông giảng bằng tiếng Anh, chị nghe
qua phiên dịch nhưng hình như không hay bằng ở Lộc Uyển, vì đại chúng
lúc ấy không cười nhiều như bây giờ, có lẽ Sư Ông giảng bằng tiếng
Việt hay hơn em ạ.
Chị tạm dừng và hẹn các em thư sau nhé.
Búp Sen
Chân Thiện Uyển.
Xem
tiếp...
Từng bước thảnh thơi, từng bước nở hoa sen |
|