Nam Mô Tiếp Dẫn Đạo Sư A Di Đà Phật
Kính bạch Giác Linh Thầy,
Từ nơi xa xăm xứ người, chúng con vọng về quê hương đồi núi Nguyên
Thiều Tu Viện, thành kính đảnh lễ Giác Linh Thầy, trong giờ phút
tử biệt ngàn năm. Chúng con phủ phục vào đất, để nghe đất mẹ đang
thổn thức thương đau. Cả đất trời dường như tịch lặng, khi ngưng
đập rồi một con tim vĩ đại, băng rồi một vì sao rạng ngời, khép
lại rồi, một đời người bất diệt thiên thu.
Nghĩ đến Thầy, chúng con liên tưởng đến nhiều bài học lớn mà Thầy
đã dạy chúng con qua cuộc sống của một Đạo sư.
Một là: Xin đừng Thù hận khi phải sống giữa những người thù
hận quanh ta. Bao nhiêu năm tù trong một chế độ. Hàng chục năm
dài lưu đày trong ngôi chùa nhỏ xa xăm. Thầy không khởi tâm thù
hận, sân si dù cửa trước, ngõ sau đều có người chực chờ hăm hở,
mắt nhìn Thầy, một tội đồ dân tộc còn đây. Ai giam Thầy giữa ruộng
đồng Hội Phước. Ai nhốt Thầy những ngày tháng Phan Đăng Lưu. Ai
gông Thầy trong cuộc tìm độc lập cho non sông. Ai ném Thầy vào nhà
giam vì đòi hỏi bình đẳng giữa các Tôn Giáo. Kệ, muôn vạn lần Thầy
vẫn kệ, dù người đó là ai, súng dí vào Thầy, hay trăm lời nguyền
rủa, Thầy vẫn trải lòng “Từ” đến kẻ cuồng si. Thầy đã cảm hóa
nhiều người nhìn Thầy, một kẻ thù của chế độ, và nơi Thầy, thầy
chỉ thấy có vô minh mà không có người cuồng nộ.
Hai là: Ai trói buộc ai. Bằng trí tuệ viễn chiếu, Thầy
chẳng thấy mình bị trói buộc bởi ai. Nếu được đi lại thì Thầy
sống đời du hóa, độ sanh. Nếu bị giam thì Thầy biến nhà giam thành
nơi Thiền Thất, ngày đêm đọc Đại Tạng và quán chiếu nỗi khổ của
dân sinh. Hơn trăm ngàn trang kinh trong Đại Tạng, Thầy đã đọc
qua, trong những năm dài bị nhốt. Sách Thầy được viết, Sớ Thầy
được soạn giữa lúc đày ải này đây. Thầy đã thong dong trong bốn
bức tường cô lập. Trí Ngài rực sáng giữa ruộng đồng hiu quạnh,
tịch liêu. Chẳng có nhà tù cho một tù nhân bị nhốt. Chẳng trói
được người dù người bị trói ngày đêm. Thầy đã sống và thong dong
trong sự sống của một tù nhân nhiều thập kỷ.
Ba là: Xin đừng có gì cho riêng Ta. Nhiều lần Thầy khuyên
dạy chúng con. Thầy không muốn có gì riêng cho Thầy, dù đó là chùa
hay tử đệ. Thầy cho rằng, hãy dốc lòng lo cho Giáo hội và Phật
pháp mà thôi. Từ tuổi đôi mươi cho đến ngày tàn hơi thở, tiếng
thác đổ trong tâm thức của Thầy là sự tử sinh của Giáo hội. Là sự
an bình của Tăng ni. Là sự vực dậy của hai ngàn năm Phật Giáo
Việt. “Đây là Kinh xin hãy học; Đây là Đạo xin hãy sống; Đây là
dân tộc xin hãy cưu mang”, Thầy đã nhiều lần lập đi lập lại
thông bạch này trong nỗi đắng niềm cay. Cho đến giờ phút này,
nhiều lần huynh đệ chúng con thưa Thầy xây tháp để lúc thầy viên
tịch có chỗ di quan. Nhưng Thầy đều từ chối. Thầy dạy chúng con,
xin để đời Thầy về với hai bàn tay trắng cùng vài bộ đồ củ kỹ đơn
sơ. Tháp rồi cũng mòn hư theo năm tháng, Thầy dạy, dùng tiền ấy
lo Tăng chúng tu học thì hơn. Chỉ có một khoảnh đất nhỏ hoang sơ
ven triền núi Tu Viện sẽ làm nơi an nghỉ của Thầy thiên thu. Thầy
yếu, nhưng sâm Thầy chẳng uống, Thầy sợ tốn kém của đàn na. Trời
nóng, Thầy không cho mở máy lạnh vì Thầy nói còn lắm kẻ lầm than.
Đời Thầy là vậy. Sự sống của Thầy là vậy, cho dù đương vị của Thầy
như hôm nay.
Bốn là: Vì ai và cho ai? Kính lạy giác linh Thầy. Vì Đại Bi
Tâm mà Thầy gánh gồng Giáo hội. Thầy đã làm bia cho kẻ bắn, người
đâm. Thầy là bức tường để che chở cho Đạo Phật Việt Nam. Thầy
không thấy có hố ngăn giữa những màu cà sa được khoát. Vì ai? Thầy
đi đảnh lễ những người đồng môn từ Bắc vào Nam. Vì ai? Thầy đứng
giữa trời quê hương, dang tay mời gọi: “Hãy xít lại gần nhau,
hỡi những người huynh đệ chúng ta”. “Hãy vì Phật Giáo Việt
Nam và cho Phật Giáo Việt Nam, đừng để một thế lực nào chi phối
chúng ta”. Ai có nghe chăng tiếng rống một của con Sư tử già
cuối đời vọng lên giữa ba đào nghiệt ngã.
Rồi hôm nay Thầy ra đi, Thầy còn để lại gì cho chúng con, và đây
một bài thơ, Thầy viết cách ba mươi năm trước:
Tuổi sáu mươi dư cũng đã già
Thân danh sự nghiệp chuyện ngày qua
Mai về cõi Phật lòng thanh thót
Để lại trần gian chút bóng ta.
Cái bóng mà Thầy để lại cho chúng con là Tuệ Giác nhìn xa, là vững
tay chèo giữa sóng vỗ cuồng si, là mở rộng lòng cho muôn sông cùng
đổ về biển, là đơn sơ như mảnh vụn của chiếc cà sa.
Thầy ơi, Thầy còn đó hay Thầy không còn đó, nhưng lòng con, con
nghe rõ tiếng “Gọi Về”. Về đâu rồi đi đâu?
Thành kính đảnh lễ Giác Linh Thầy.
NHẤT TÂM ĐẢNH LỄ: GIÁO HỘI PHẬT GIÁO VIỆT NAM THỐNG NHẤT ĐỆ TỨ
TĂNG THỐNG KIÊM GIÁM VIỆN TU VIỆN NGUYÊN THIỀU THƯỢNG HUYỀN HẠ
QUANG ĐẠI LÃO HÒA THƯỢNG TÂN VIÊN TỊCH CHI GIÁC LINH.
Ontario ngày 6 tháng 7 năm 2008
Tỳ Kheo Thích Minh Dung |