Kính
lạy giác linh Ôn,
Con gạt nước mắt, cố gắng kềm lòng để có thể nhìn thấy màn ảnh mà
viết những dòng này dâng lên Ôn. Ôi, con thật ước ao biết bao được
trở về một lần để quỳ bên Ôn như những năm xưa khi Ôn nằm võng,
hầu chuyện và nghe Ôn dạy chuyện giáo hội, chuyện nước non, và
giảng vài yếu chỉ trong kinh điển đại thừa. Chỉ một vài lần rồi
sau đó con đi xa, không còn cơ hội nào như thế. Bây giờ nhớ đến
Ôn, con chỉ nhớ phong thái uy nghi mà từ bi khiêm tốn lạ thường
của Ôn. Mỗi lần nhớ đến là mỗi lần rơi lệ.
Bạch Ôn, xin Ôn đừng quở trách con mà cứ ung dung từ tốn hỏi và lắng
nghe như hồi đó mỗi khi con hầu Ôn. Vì những điều con muốn nói ở
đây, nếu không nói ra được với Ôn trong thời gian Tang Lễ đang
diễn ra thì chẳng biết bao giờ mới nói được. Để con kể Ôn nghe
những gì đã xảy ra…
Ở hải ngoại, tin Ôn viên tịch đã được cáo bạch sớm nhất từ chư tôn
đức đang hành đạo tại hải ngoại. Lúc đó con đang an cư kiết hạ tại
Canada.
Vị trưởng lão hòa thượng chứng minh trường hạ ở đây, Chánh Văn
Phòng Hội Đồng Giáo Phẩm GHPGVNTNHN-HK, đã cho đăng cáo bạch rồi
tức tốc trở về Hoa Kỳ. Cùng thời gian đó, từ Pháp quốc cũng đã có
cáo bạch sớm nhất từ Hòa thượng Trưởng ban Điều hợp Tăng Ni Việt
Nam Hải Ngoại. Nghe được tin này, phát xuất đầu tiên từ các trang
lưới Hải Triều Âm, Pháp Vân và Quảng Đức, con thật rụng rời, xúc
động.
Tin tức chính thức loan tải như thế, nhưng con vẫn làm bộ không
tin, vẫn cứ tìm đọc nhiều trang lưới khác, và chờ đợi thêm nguồn
tin từ phía Văn Phòng II Viện Hóa Đạo tại hải ngoại. Ôi, sự lên
tiếng của Văn Phòng II qua PTTPGQT thật là chậm trễ, chẳng rõ vì
kỹ thuật kém hay vì thiếu thông tin, hoặc đã có thông tin nhưng
vẫn còn bận rộn, trù tính chuyện khác, nên chẳng thấy đăng cho đến
sáng ngày 5.7.2008 mới có tin! Mà khi cơ quan thông tin đưa tin
rồi thì người đọc thấy ngay lòng họ muốn gì. Họ chỉ giương cao lá
cờ của ngã chấp, và gán cho cuộc đời hành đạo của Ôn một phong
thái khác với những gì chúng con tiếp nhận khi được gần gũi Ôn. Ôi
thật là buồn!
Đọc qua thông báo và tiểu sử gọi là “rút ngắn và sơ bộ” của
PTTPGQT, con thấy người viết quá thấp kém và quá thiển cận, chỉ
nhìn được Ôn ở một góc nhỏ, giống như người thấp bé chỉ thấy ngón
chân út của Ôn chứ không thấy những cao vời tuyệt đỉnh khác! Ôn
ơi, họ viết tiểu sử Ôn giống như viết tiểu sử của một chính trị
gia hay của một chí sĩ đấu tranh cho tự do nhân quyền! Trong khi
đó đạo hạnh và bản nguyện suốt đời của Ôn thì đề cập một cách mờ
nhạt, qua loa, có vẻ như chẳng quan trọng gì đối với họ cả. Thật
là một điều sỉ nhục cho Phật giáo và cho Giáo hội khi viết tiểu sử
của một cao tăng, một tăng thống như thế! Đã vậy, tác giả còn
giương danh ký tên ở dưới, làm như là cái bản tiểu sử chính trị đó
sẽ là gia bảo mà ông ta độc quyền, không ai được sao chép hay
trích đăng! Ôn thấy có tức cười không? Ôi, con lại nhớ Ôn, nhớ
giọng cười hiền hòa từ tốn của Ôn! Con thương nhớ Ôn biết bao!
Bạch Ôn, con không thể không khóc, Ôn đừng cười con sao nhạy cảm
yếu lòng…
Con trở lại chuyện ở hải ngoại.
Từ đó, mỗi giờ, mỗi ngày, con đều dõi theo các diễn biến về Tang Lễ
Ôn. Các diễn biến này, ở một số nơi, ở số một người, với lòng
thành qui kính và thương tiếc Ôn, tạo nên một không khí đau buồn
bao trùm mọi sinh hoạt, đồng thời cũng đưa mọi người gần lại với
nhau, quên hết những dị biệt tông môn, pháp phái; nhưng ngược lại,
kính bạch Ôn, ở một số nơi và một số người khác, nỗi kính tiếc đối
với sự ra đi của Ôn dường như nhỏ hơn những rắp tâm, toan tính,
lạm dụng… Đối với họ, đây là cơ hội để hoàn toàn nắm lấy ưu thế và
chỗ ngồi tốt hơn, cao hơn trong giáo hội mà chính họ đã quậy phá
cho tan nát khiến Ôn buồn lòng trong những năm cuối đời.
Ở Mỹ, quý Tăng Ni tại nhiều tiểu bang đã tổ chức sớm nhất, chỉ trong
vòng một ngày rưỡi sau là đã có lễ tưởng niệm và thọ tang Ôn. Đọc
trên các trang lưới, con thấy ngoài chùa Bảo Quang ở Santa Ana, là
nơi qui tụ đông nhất, gần 200 Tăng Ni, còn có Chùa Việt Nam ở
Texas, cũng qui tụ khoảng 80 Tăng Ni. Cũng trong ngày Chủ nhật
6.7.2008, nhiều nơi khác cũng đồng lúc tổ chức lễ tưởng niệm, mà
con không biết hết, chỉ qua tin tức đăng tải trên mạng thì còn
thấy Chùa An Lạc ở Bắc Cali, và Chùa Phổ Quang ở Utah. Chùa An Lạc
Bắc Cali do Sư bà Nguyên Thanh, Tổng Thủ Quỹ của GHPGVNTNHN-HK,
nhưng chẳng thấy nhân sự nào của Văn Phòng II Viện Hóa Đạo đến
chứng minh hay tham dự, ngoài Hòa thượng Thích Nguyên Lai.
Buổi lễ được xem là quan trọng và trang nghiêm nhất diễn ra trong
vòng một ngày rưỡi sau khi Ôn viên tịch chính là ở Chùa Bảo Quang
do Hòa Thượng Thích Thắng Hoan, Chánh Văn Phòng Hội Đồng Giáo Phẩm
GHPGVNTNHN-HK chủ trì. Buổi lễ này có
Thầy Minh Dung, đệ tử xuất
gia duy nhất của Ôn ở hải ngoại, thay mặt môn đồ pháp quyến để quỳ
hầu Ôn và đọc điếu văn dâng Ôn.
Qua buổi lễ này mới thấy sự kính ngưỡng của Tăng Ni và Phật tử đối
với Ôn như thế nào. Tin tức thông báo giới hạn và gấp rút trong
thời gian ngắn nhất, vậy mà vẫn có gần 200 Tăng Ni tự động đến thọ
tang. Nếu tổ chức lui lại một tuần như Văn Phòng II (sẽ tổ chức
tại Chùa Diệu Pháp) thì chắc chắn là tất cả Tăng Ni miền Nam, thậm
chí miền Bắc và các tiểu bang khác, cũng kịp thời gian tụ về thì
số lượng Tăng Ni có thể lên đến 400, 500 vị.
Mà Ôn có biết không, nếu Văn Phòng II tổ chức cùng ngày với Cộng
Đồng Phật Giáo Việt Nam tại Hoa Kỳ thì sẽ không có Tăng Ni đến
tham dự, cho nên, tổ chức khác ngày cũng là tốt nhất. Không những
lui lại một tuần, mà còn có những cố gắng giống như là tranh đua
kỳ cục lắm, bạch Ôn. Đã có những đại diện đắp y đến từng chùa để
đảnh lễ và cầu thỉnh các vị trụ trì quanh vùng đến dự Lễ Tưởng
Nguyện, vừa đảnh lễ vừa dâng thư cung thỉnh trong đó có kèm theo
tiền gọi là “lộ phí” để khích lệ Tăng Ni nhận lời. Đó là lý do con
thưa với Ôn lúc nãy là ở một số nơi, một số người thì như vầy, và
một số nơi, một số người thì như kia. Cách thức vận động người dự
lễ như thế con nghe thuật lại từ những vị Tăng đón nhận “nghi lễ”
cung thỉnh mà choáng váng, buồn bã. Thật là tủi hổ cho sinh hoạt
lễ nghi của Phật giáo. Chẳng lẽ Lễ Thọ Tang của một vị Tăng mà
phải dùng đến tiền bạc hối lộ để có người đến dự cho đông sao!
Huống chi đây là lễ tang một vị cao tăng, một vị tăng thống, lẽ ra
mọi người phải tự động đến chứ đâu cần cung thỉnh! Chẳng lẽ nơi tổ
chức đó mang danh là trung tâm của giáo hội lại không đủ uy tín để
qui tụ Tăng Ni hay sao mà phải dùng đến mưu chước thế tục phàm
tình!
Rồi đây, đến cận ngày tổ chức mà không thấy Tăng Ni Việt Nam đáp ứng
quang lâm, chắc chắn lại xảy ra trường hợp hàng trăm tăng sĩ Tích
Lan, Thái Lan, Cam Bốt, Lào, Tây Tạng… đến ngồi chật hội trường và
chánh điện (cùng với khoảng 20 tăng sĩ thực sự người Việt Nam) như
lần trước đã từng phô trương qua Đại lễ Phật Đản của Văn Phòng II
Viện Hóa Đạo! Và rồi cũng sẽ công bố bản tin khuếch đại mười lần
cao hơn là hàng trăm Tăng Ni và hàng ngàn Phật tử đến tham dự ở
ngôi chùa nhỏ mà bãi đậu xe chỉ có 20 chỗ, còn chánh điện thì chỉ
chứa được 500!
Chưa hết đâu Ôn, trên báo còn đăng một cái tít rất là hấp dẫn, đúng
theo cách của làng báo nhằm gây sự chú ý, mà chú ý ở đây là để
khuyến khích nhiều người đến tham dự cho đông, chứ không lẽ Văn
Phòng II tổ chức mà không ai đến, sẽ mất mặt với Phật giáo đồ khắp
năm châu! Cái tít của trang lưới kia chạy như sau (nguyên văn):
“Giáo hội Phật giáo VNTN sẽ công bố suy cử Tăng Thống trong lễ thọ
tang tại chùa Diệu Pháp”. Đọc vào sẽ thấy lộ mặt rõ ràng những
người chỉ quan tâm đến sự viên tịch của Ôn với lý do là để nắm lấy
thời cơ cho địa vị của họ như con đã trình Ôn lúc nãy. Con xin
trích nguyên văn: “Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất sẽ
công bố vị lãnh đạo tối cao của giáo hội cũng như danh sách hội
đồng lưỡng viện vào ngày Chủ Nhật tuần này tại chùa Diệu Pháp
thuộc thành phố San Gabriel tiểu bang California, theo tin tức
Phòng Thông Tin Phật Giáo Quốc Tế cho biết.” (trích
Calitoday.com ngày
Jul 09, 2008).
Trong khi Phật tử 4 chúng nhất tâm tưởng niệm Giác linh Đức
Tăng Thống Thích Huyền Quang trong khuôn viên chùa Bảo Quang
(hình trên) thì bên kia đường có 7 người cầm loa chống đối, chửi
bới (hình dưới).
|
Chưa hết, con kể Ôn nghe chuyện này Ôn sẽ thấy buồn cười hơn. Trong
buổi lễ tưởng niệm Ôn ở Chùa Bảo Quang, trong khi 200 Tăng Ni và
khoảng 700 Phật tử trang nghiêm cử hành lễ, ngậm ngùi kính tiếc Ôn
thì bên ngoài phía bên kia đường có 5-6 người biểu tình, cầm loa
chưởi bới hướng về phía Chùa. Nghe nói đây là những người biểu
tình chuyên nghiệp, có người thuê mướn họ thì họ đi, bất kể nội
dung biểu tình, bất kể đối tượng mà họ chống đối là ai. Con không
dám nghi ngờ ai là người chủ mưu thuê mướn những người biểu tình
này. Con chỉ dám nói rằng đối với một Tang Lễ dù của bất cứ ai,
chứ không nói là Tang Lễ của một đức Tăng Thống, những kẻ ồn ào
biểu tình là những người vô học, thiếu văn hóa. Họ không còn là
người Việt Nam, cũng không còn là người của bất cứ quốc gia nào,
vì văn hóa của nhân loại không bao giờ chấp nhận trường hợp thấp
hèn của kẻ nào xúc phạm đến những người đang tham dự một tang lễ,
dù là tang lễ của một tù nhân, một tử tội, một người bình phàm
nhất. Đàng này, đây là tang lễ của một Tăng Thống của giáo hội vốn
được quốc nội và hải ngoại tôn xưng, nể trọng.
Đó là chuyện ngoài nước, bạch Ôn. Bây giờ con kể chuyện trong nước,
mà chắc Ôn cũng nghe Thầy Minh Tuấn khóc trình. Những gì xảy ra
tại Nguyên Thiều, con chỉ nghe được qua vài tờ báo và trang lưới,
trong đó có trang lưới của PTTPGQT. Qua tin tức, con thật là buồn
là tang lễ của Ôn lại có những tranh chấp giữa nhiều phía, chứ
không phải chỉ từ phía nhà nước.
Tang lễ của Ôn có một điểm tương đồng với tang lễ Ôn Linh Mụ năm
1992 là bị chính quyền cố gắng xen vào, nhưng cuối cùng thì cũng
do môn đồ hiếu quyến tổ chức mọi việc. Nhưng những điểm khác thì
không giống, vì tang lễ Ôn Linh Mụ không có sự tranh chấp trong
nội bộ, còn tang lễ Ôn thì lại có. Đó là điểm thật buồn, thật đáng
tiếc! Cho nên, chắc Ôn cũng đã nghe và hiểu vì sao Thầy TS vừa ra
đảnh lễ Ôn xong là quay trở về Già Lam ngay, dù sức khoẻ của Thầy
rất kém. Con người nghệ sĩ của Thầy đâu có thích hợp với những nơi
tranh chấp, giành giật, chia nhau chỗ ngồi… nên Thầy quay đi là
phải. Ôn hiểu và trân quí Thầy như Ôn đã từng, vì vậy Thầy yên tâm
đảnh lễ rồi giã biệt Ôn mà không cần phải nán lại cho đến ngày
nhập tháp cận kề để rồi gây cản trở những rắp tâm toan tính của kẻ
khác.
Nhớ lại tang lễ Ôn Linh Mụ, con thấy lúc đó thật là trang nghiêm với
sự quang lâm của Ôn. Giáo hội lúc đó giống như đã “bị chôn” không
còn sinh hoạt gì. Ôn thì bị quản thúc ở Quảng Ngãi, Ôn Thanh Minh
thì bị lưu đày ở Thái Bình. Giáo hội lúc đó là giáo hội một
người. Một người gìn giữ giáo hội: chính là Ôn Linh Mụ; và một
người dựng lại giáo hội: chính là Ôn. Một người đơn thân nằm
xuống, hàng ngàn Tăng Ni trong và ngoài nước cúi đầu cung tiễn;
một người đơn thân quang lâm, dõng dạc cất lên tiếng nói uy hùng
của đại sĩ, hàng ngàn Tăng Ni khắp nơi hưởng ứng, bắt đầu cho công
cuộc phục hưng giáo hội. Giáo hội ấy, là do chính Ôn, một mình Ôn,
đứng giữa trùng vây dày đặc của công an, công khai dựng lại. Không
có thế lực hay hậu thuẫn nào từ bên ngoài. Chỉ một mình Ôn, cầm
đầu giềng mối của giáo hội. Bây giờ tang lễ Ôn, sự việc lại khác,
rất khác! Ôn nằm xuống thì mất tất cả! Giáo hội chúng ta phải cậy
nhờ các thế lực quốc tế lên tiếng can thiệp. Nhân lực của Giáo
hội, nói là đã thành lập các cơ sở ở đâu chẳng thấy, hoặc nếu thấy
thì chỉ thấy im lặng để người ta bao vây, không nói được gì, không
làm được gì, ngoài việc bàn tính, sắp xếp hội đồng lưỡng viện…
Chuyện thứ hai vừa xảy ra là chuyện của Gia Đình Phật Tử khi họ
đến đảnh lễ thọ tang và đọc điếu văn trước bàn thờ Ôn. Họ đã
được Thầy Minh Tuấn (đệ tử xuất gia, đại diện môn đồ pháp quyến
trong nước) cho phép và hướng dẫn vào quỳ lạy kim quan Ôn. Đang
đọc điếu văn nửa chừng thì có một thầy xông vào, đòi giật lấy tờ
điếu văn, lớn tiếng ngăn cấm và xua đuổi hàng mấy chục huynh
trưởng kỳ cựu của Ban Hướng Dẫn Trung Ương. Người chưa biết thì
nghĩ ngay rằng đây là thầy của nhà nước, do nhà nước sắp đặt để
kiểm soát tư tưởng những người phúng điếu. Nhưng không phải, Ôn
ơi! Đây là thầy Chơn Tâm, Tổng vụ trưởng Tổng vụ Giáo Dục của
GHPGVNTN! Mô Phật, con nghe tin từ trong nước gọi qua mà thêm một
lần choáng váng, ù tai! Tại sao lại có chuyện kỳ cục này xảy ra?
Ai kiểm soát, ai bao vây, ai giành giật lễ tang?
Chúng ta lớn tiếng qui trách cho nhà nước, nhưng thực tế thì nhà
nước chỉ phá sóng và theo dõi bên ngoài, còn trong chánh điện, nơi
kim quan, thì chỉ có người của giáo hội, của tu viện Nguyên Thiều,
của môn đồ pháp quyến thôi! Vậy thì việc kiểm soát tư tưởng là do
chính chúng ta bày ra đó, Ôn ơi! Một bài điếu văn kính dâng Ôn bị
giật trên tay, bị ngăn cấm nửa chừng không thể đọc hết, thì ấm ức
đau lòng biết bao! Đây có phải là hành vi “giáo dục” không? Đây có
phải là hành vi có “văn hóa” không? Tại sao, và tại sao, càng lúc
càng quá tệ, quá kém về văn hóa ngay trong sinh hoạt của giáo hội,
cả trong nước lẫn hải ngoại!
Đã vậy còn kiếm cách qui lỗi cho kẻ khác, nói là người ta tính hành
hung mình! Thực ra, cho dù có một phản ứng mạnh nào đó của phía
GĐPT thì cũng bình thường thôi, vì họ là người cư sĩ, và đang
thành tâm khóc lạy Ôn, bậc Thầy đáng kính của họ, mà lại bị quát
tháo, giật ngang tờ điếu văn!
Điều không thể chấp nhận là một người xuất gia mang luôn cả giày
giép lại xông vào chốn tôn nghiêm, tỏ ý sân hận, mở lời sân si,
trước linh đài của bậc cao tăng mà mình luôn miệng nói là một lòng
trung kiên, cung kính, lại ngăn cản kẻ khác dâng lời cung tiễn Ôn!
Một hành vi thực là bất xứng đối với tăng sĩ bình thường, chứ đừng
nói là xứng với danh vị Tổng vụ trưởng Tổng vụ Giáo Dục của một
giáo hội!
Thôi, con phải dừng bạch Ôn, kẻo Ôn lại quở trách con để ý chi
chuyện thị phi như Ôn từng dạy. Ôn từng dặn con: “Nếu con thấy
việc đó đúng chánh pháp thì mạnh dạn làm, sẵn sàng làm, dù có bỏ
thân mạng. Còn việc người ta làm sai chánh pháp… hãy điều chỉnh,
điều chỉnh không được thì cứ lo cái việc chánh pháp của mình.”
Một lời dạy đó thôi, đủ cho con nhìn thấy Ôn bên cạnh con suốt đời
này, và suốt nhiều đời kiếp khác.
Gậy của Ôn đây, để con dìu Ôn đứng dậy. Ôn ơi, xin hãy tha thứ cho
chúng con, nếu chúng con không làm được những gì Ôn căn dặn.
Ba lạy cung tiễn Ôn về nơi tịch diệt chân thường. Con quỳ nơi đây
hướng về Ôn, và nguyện chờ đợi Ôn ở nhiều kiếp tái sanh để cứu độ
chúng sanh. Lúc đó, con nguyện sẽ được tiếp tục làm đứa học trò
ngoan của Ôn, hầu hạ Ôn để luôn được nghe những lời pháp nhũ.
Canada, ngày 9/7/2008,
Đệ tử Thích Siêu Phương khấp bái. |