.

PSN
BỘ MỚI 2009
HỘP THƯ

                          TRANG CHÍNH

Không có con đường nào đưa ta đến Hạnh phúc, Hạnh Phúc là con đường - There is no way to happiness - happiness is the way (Thích Nhất Hạnh)
CHƯƠNG MỤC

Tư Tưởng

Văn hóa

Giáo Dục

n Học

Diễn Đàn

Chính Luận

Ký Sự - Xã Hội

Khoa Học & Môi Trường

Việt Nam trong dòng thời sự

Đạo Bụt trong dòng văn hóa Việt

 TƯ LIỆU

Công Ước Quốc Tế Về Những Quyền Dân Sự và Chính Trị

Công Ước Quốc Tế Về Những Quyền Kinh Tế, Xã Hội và Văn Hóa

Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền

Nguyên Tắc Của Nền Pháp Quyền

Thế Nào Là Dân Chủ ?

Các Vấn Ðề Dân Chủ

 TỦ SÁCH

Sophie Quinn-Judge: Hồ Chí Minh những năm chưa được biết đến

Vũ Hữu San: Địa lý Biển Đông với Hoàng Sa và Trường Sa

Lê Minh Văn: Về một NỀN DÂN CHỦ PHÁP TRỊ VIỆT NAM

Mao, câu chuyện không được biết

Gene Sharp: Từ Độc Tài đến Dân Chủ

Vũ Thư Hiên: Đêm giữa ban ngày

 

 

Ngồi lại bên nhau!

  • PSN - 27.07.2009 | Nguyên Chơn

Ai đó đã từng nói: “Việt Nam đất nước của ngàn năm văn hiến”. Ngày xưa, Phật giáo là mạch sống và hơi thở của dân tộc, chống lại ngoại xâm và xây dựng đất nước, nó như là một tiền đề cho các thế hệ tiếp nối và nhận thức về cội nguồn văn hóa dân tộc.

Bởi lẽ: bản chất Phật giáo là từ bi, trí tuệ; bản nguyện Phật giáo là giác ngộ, giải thoát; bản hạnh Phật giáo là hòa bình, giáo dục và từ thiện. Từ những tính chất thiết thực ấy, Phật giáo đã phát huy chức năng nhập thế, hòa mình vào nền văn hóa bản địa, giúp dân tộc Việt xây dựng một nền văn hóa rực rỡ, hùng cường mà lịch sử các triều đại Lý - Trần đã chứng minh điều đó.

Thế nhưng sau 1975, nhất là từ 1981 thì Phật giáo Việt nam đã bị mai một rất nhiều. Phật giáo trong đời sống văn hóa dân gian Việt Nam cũng đã bị xói mòn nếu không muốn nói là bị lãng quên… Chùa chiền Tự viện không còn của thập phương thường trụ, của đàn na tín thí của tứ phương tăng như trước đây… Những vị Tăng sĩ giờ đây không còn là những Khất sĩ hay Bần tăng nữa, bởi vì không ít vị tu sĩ bây giờ họ đã trở thành những kẻ đại thương buôn, đại trưởng giả từ lúc nào không biết… Một số tu sĩ khác đã xem hệ thống tổ chức của Giáo Hội như là nơi tiến thân rất tốt cho bản thân họ, một số khác, họ vào đạo để làm những công việc đó, vì việc tiến thân trong đạo có vẻ dễ dàng hơn, bỡi mỗi tu sĩ đã có sẵn cái hình thức của kẻ đã vứt bỏ hết mọi ham muốn thế tục, mặc dù tâm niệm cũng như hành động của một thiểu số đó là thế tục hơn cả thế tục. Ngoài các chức vụ trong giáo hội, các vị tu sĩ có điều kiện đó họ lại còn dòm ngó, thèm muốn tìm cách len lõi đễ đi vào các chức vụ ngoài thế gian… như là thành viên Mặt trận, Hội đồng nhân dân tỉnh, thành, Quốc hội, v.v… thậm chí có người một chức chưa đủ còn phải “kiêm đủ thứ”, thế nên không khí trong chốn thiền môn đã bị ô nhiễm và tha hoá rất nhiều… sự kiện đó chính là hiện tượng hủ hóa của chính các vị lãnh đạo trong Giáo-hội hiện tại, được thể hiện qua sự đánh mất chính mình, để làm công cụ tay sai cho một thế lực vô minh bên ngoài. Giáo hội Trung Ương này (GHTW) làm bất cứ việc gì mà không có sự đồng tình đồng ý của Ban Tôn Giáo (BTG) mà (BTG chính là nhà nước Cọng sản Việt nam là những Đảng viên chỉ đạo trực tiếp đang nằm trong guồng máy Giáo hội) đồng ý cho phép thì không bao giờ làm được việc gì, hay nói đúng hơn nhất nhất mọi sinh hoạt tín ngưỡng, cuộc sống tâm linh, hoạt động của Phật giáo Việt nam đều phải thông qua và phải có sự gật đầu chấp thuận của nhà nước thì mới có thể thực hiện được. Giáo hội thật chất chỉ là cơ quan để nhà nước nhờ vào đó mà họ tránh khỏi tai tiếng là cấm đoán tự do tín ngưỡng tôn giáo, nên nhà nước buộc Giáo hội phải ra những nội qui v.v.., những nội quy này nó không phải là những quy cũ trong chốn già lam mà chính là những công cụ của Nhà nước dùng để kiểm thúc trói buộc hàng tu sĩ và tín đồ Phật giáo.

Một điều rất thường xảy ra mà chúng ta ai cũng biết đó là: Nhà nước thì lúc nào cũng tuyên truyền rằng: mọi người ở trong nước XHCN đều có quyền tự do tín ngưỡng, tự do tôn giáo; nhưng có một điều rất nghịch lý là khi đã cạo đầu xuống tóc, mặc pháp y rồi thì người xuất gia này không còn có chỗ ở, vì Nhà nước đâu có cho họ nhập hộ khẩu thường trú ở trong chùa -nơi mà họ đến tu học- nếu chùa nào có liên hệ tốt với Nhà nước địa phương thì mới được tạm trú, còn ở gia đình tại địa phương thì công an lại tước bỏ quyền thường trú của họ với lý do là vắng mặt tại địa phương (cắt hộ khẩu), nhưng mà họ đi tu rồi thì làm sao còn có trong gia đình trong địa phương? như vậy thì với chuyện cấm xuất gia, cấm truyền đạo, vi phạm tư do tín ngưỡng nào có khác gì nhau !? cụ thể là 400 tăng ni ở tu viện Bát Nhã (TVBN) họ cũng cùng chung số nhận như vậy, cho nên khi Nhà nước cho rằng Thiền sư Nhất Hạnh làm chính trị chống lại đường lối Nhà nước, thì cách đuổi những vị tăng sĩ này đi ra khỏi TVBN đơn giản và hợp lý nhất, đó là vì họ cư trú bất hợp lệ, họ ở bất hợp pháp, không phải là thường trú nhân ở địa phương đây… nhưng Nhà nước và công an có bao giờ cho họ nhập hộ khẩu làm thường trú nhân đâu, mà bảo họ hợp pháp? Những điều này thì Giáo hội biết rất rõ nhưng TWGH thì không bao giờ can thiệp, và đặt vấn đề với Nhà nước. Có một điều Nhà nước rất khôn ngoan, họ không bao giờ ra tay hành động, họ chỉ cần chỉ đạo cho các công cụ tay sai của họ ở dưới như là TWGH, họ mượn tay những hạng tu sĩ như TT Đức Nghi và những để tử Đồng của TT ra tay làm công việc đó, những hạng người này nhất nhất làm theo ý của những “quan thầy” trên sai khiến, về hành xừ trên phương diện pháp lý thì đã có những vị như Hòa thượng Thiện Nhơn thay họ chỉ đạo, về hành hung khủng bố thì đã có đám thầy trò Đức Nghi đảm trách cho nên Nhà nước, công an không cần nhọc lòng ra tay trực tiếp làm việc như ở những tôn giáo khác, nếu các nơi trong nước hay trên thế giới có phản đối thì họ bảo rằng đây chỉ là chuyện nội bộ của Phật giáo, Nhà nước không can thiệp vào. Chúng ta thử đặt lại vấn đề nếu không có sự hiện hữu cộng tác của TWGH thì Nhà nước có làm gì được không? Vì vậy, Giáo hội thật chất không có bất cứ một giá trị nào đối với quần chúng tăng tín đồ phật tử ngoài việc bị giai cấp thống trị (Nhà nước) lợi dụng mà họ không biết, họ cứ tưởng đó là sự thành công của họ!

Chúng ta hãy nhìn vào các tôn giáo bạn mà cụ thể là Giáo Hội Công Giáo (GHCG), như chúng ta đã biết chuyện nóng bỏng từ một tuần nay là Giáo xứ Tam Toà thuộc địa phận Vinh, của GHCG, sau khi xảy ra chuyện công an hành hung 20 giáo dân, lập tức Toà Tổng Giám Mục (TGM) Vinh đã gởi ngay văn thư đến Nhà nước, Chính quyền, trong đó có 05 yêu cầu, mà người viết xin được trích lại

01. Thả ngay, thả hết những giáo dân Quảng Bình bị công an đánh đập và đang bị bắt giữ.

02. Săn sóc, chữa lành những giáo dân bị công an đánh đập.

03. Bồi thường tại chỗ lán che của giáo xứ Tam Tòa.

04. Trả lại Thánh giá, trả lại tài sản của Giáo hội và của giáo dân

05. Dừng ngay việc xuyên tạc sự thật, bôi nhọ tôn giáo, kích động hận thù, gây chia rẽ lương giáo.

(Trích vietcatholic-=vietcatholic.net)

Tòa TGM đã lập tức thông báo cho toàn bộ các nơi giăng biểu ngữ với dòng chữ “cầu nguyện cho giáo dân đã bị công an đánh đập”. Mặc khác toàn bộ những giáo dân, các nhà thờ đã “hiệp thông cầu nguyện”, đã có những phái đoàn họ đi bộ về đó cả mấy cây số để cùng nhau cầu nguyện và bảo vệ nhau, hơn nữa triệu người đã về Vinh để cầu nguyện và phản đối Nhà nước đã có những hành động sai trái vi phạm quyền tự do tín ngưỡng của họ, các trung tâm Công giáo, Toà Giám Mục, văn phòng Bộ ngoại giao Thuỵ sĩ … họ đồng thanh lên tiếng phản đối Chính quyền Nhà nước.

Khắp nơi, từ Nam ra Bắc, làn sóng hiệp thông, cầu nguyện cho Tam Tòa đang dâng cao mạnh mẽ. Trên thế giới, các hãng thông tấn lớn đã có những thông tin nhanh chóng về vụ việc này, nhiều tổ chức quốc tế đã bày tỏ thái độ. (vietcatholic)

Họ đã mạnh dạn không sợ hãi nói với nhà nước Cọng sản Việt nam

Hãy đọc những văn bản, những hành động mạnh mẽ, kiên quyết và vững vàng thống nhất của Tòa Giám mục Xã Đoài để hiểu hậu quả của hành động hung bạo nhất thời này. “Nếu những yêu cầu trên không được đáp ứng, Chính quyền tỉnh Quảng Bình phải chịu hoàn toàn trách nhiệm trước pháp luật và công lý”.

Trách nhiệm của mỗi giáo dân chúng ta là phải hiệp thông với tất cả anh chị em bị hoạn nạn. “Hãy vui với kẻ vui, khóc với kẻ khóc” (Rô-ma 12:14b,15).

Các Linh mục đã đến tận nhà các nạn nhân, ân cần hỏi thăm an ủi chia sẻ những đau thương đối với giáo dân…Tại sao họ làm được như vậy? phải chăng họ biết ngồi lại bên nhau? phải chăng vì GHCG không phải là một giáo hội làm việc cho BTG, Nhà nước siết dây tròng cổ được GHPGVN nhưng không tròng cổ được Công giáo, những vị lãnh đạo tối cao tinh thần của họ thật sự làm việc cho Chúa và con dân của Chúa, họ không phải là những công cụ tay sai của Nhà nước, để làm giùm việc của các nhân viên bộ Nội vụ như TWGH chúng ta, để rồi trở lại làm hại đồng đạo của mình, phá vỡ ngôi nhà Phật giáo như chúng ta thấy … thử nhìn lại mình đi, 20 giáo dân ở giáo xứ Tam Toà bao nhiêu phần trăm so với 400 Tăng Ni sinh ở TVBN, họ là những người xuất gia nhưng đã sống trong hoàn cảnh như thế nào trong hơn một tháng trôi qua? không điện, không nước, kinh sách, y áo, giường tủ đồ dùng bị quăng ra ngòai sân… những kẻ côn đồ dưới sự chỉ đạo của sư Đồng Hạnh, chửi bới mạ lị mắng nhiếc chư Tăng N i… đốt am cốc, vác rựa chém và đòi chém chư Tăng Ni, nếu không có bàn tay phù thuỷ của Nhà nước trong đó thì tại sao đêm đêm công an đòi kiểm tra hộ khẩu, rồi lấy cớ đó tìm cách đuổi họ đi… thật là đau lòng và tủi nhục biết bao, chưa có một chế độ nhà nước nào như bây giờ, những người có tín ngưỡng tôn giáo, những người xuất gia, mà phải sống chịu đựng trong biết bao nhiêu tủi nhục với niềm tin vào lý tưởng của họ… và không biết là các vị trong TWGH Không biết qúy Ngài có thấy cảnh con cháu mình nấu ăn bằng những cái bếp ngoài mưa sa gió lạnh hay không? họ là những người xuất gia cầu đạo giải thoát chứ đâu phải là kẻ không nhà không cửa, xuất gia chỉ vì cơm áo đâu, tại sao họ phải thê thảm đến như vậy? Tại sao qúy Ngài không “bất từ bì quyện” để một lần đến nơi đó mà xem thử thật hư thế nào, nhìn đàn hậu sanh của mình đang sinh hoại ra sao? quý Ngài vẫn còn có thể đến tận Hà Nội để tham dự những Đại hội PG do Nhà nước tổ chức kia mà. Từ khi xảy ra sự việc của TVBN cho đến nay chưa bao giờ thấy bóng dáng của những vị trong GHTW, ngoại trừ Chư Tôn Đức ở Lâm Đồng đến thăm trong ngày bị côn đồ ném phân… chưa bao giờ nghe một lời sách tấn cảm thông an ủi của qúy Ngài đến Tăng Ni BN, nó vắng bặt những ngôn ngữ từ ái bao dung cần có của một vị lãnh đạo Giáo hội Phật giáo, … Thử hỏi về tình về lý thì TWGH đã làm được gì? ngoại trừ những lời lẽ gần như hăm doạ của Hòa thượng Thiện Nhơn chẳng khác gì chỉ thị của Nhà nước ban xuống. Về pháp lý có bao giờ TWGH gởi văn thư văn kiện đến Chủ tịch Nhà nước, đến BTG chính phủ, đến những cơ quan trong nước để phản đối những việc làm sai trái của Nhà nước, đòi hỏi đáp ứng những tâm tư nguyện vọng của Tăng Ni chưa?

Về tình có bao giờ qúy vị thăm viếng cứu trợ đến những Tăng Ni khổ sở này chưa? có bao giờ qúy vị thấy cảnh chư Tăng Ni họ lấy những bao đựng rác để hứng những giọt nước mưa, lấy đó làm nguồn nước sinh hoạt hằng ngày không? Tại sao qúy Ngài không dám đến vùng đất cao nguyên đó? hay qúy Ngài không dám nhìn nhận những sự thật, những hậu quả mà trong đó một phần nào chính qúy Ngài là người đã vô hình gián tiếp tạo ra cái thảm cảnh đau thương bi đát này…

Một điều đáng buồn cho Phật giáo hiện nay nữa, đó là sự bất đồng, sự phân hóa trong Giáo hội, việc Giáo hội không còn là việc chung của những người con Phật, cứ như chúng ta thấy, hình như chúng có một phân định vô hình riêng. Việc của Tăng thân Làng Mai là của Thầy Nhất Hạnh, chuyện của Tu viện Nguyên Thiều Liễu Quán là của Hòa thượng Quảng Độ, phần còn lại là TWGH muốn làm gì thì làm, kỳ lạ thật chúng ta đều là những người con Việt nam, cùng chung một lý tưởng giác ngộ giải thoát, cùng học một Thầy là Đức Phật, tại sao chúng ta không ngồi lại bên nhau “nới rộng vòng tay" mời đón các tầng lớp trí thức và thật tu của Phật giáo trong và ngoài nước, không phân biệt ý thức hệ GHPGVN và GHPGVNTN, Làng mai hay Làng hồng, tăng ni hay cư sĩ, bỏ đi những định kiến hẹp hòi, để cùng nhau khôi phục, chấn chỉnh và phát huy tiềm năng đã và đang bị phân hóa của Phật giáo, bởi vì nơi nào có sự phân hóa, nơi đó có sự đổ vỡ các mối quan hệ con người. Nơi nào có sự đổ vỡ, nơi đó vắng mặt của hạnh phúc và an lạc. Nơi nào không có mặt của an lạc hạnh phúc, nơi đó không phải là con đường hướng đến đạo từ bi, giác ngộ và giải thoát của đức Phật, chúng ta phải thấy sự phân hoá và chia rẻ của PGVN hiện tại đã làm nản lòng trong giớiTăng ni, làm mất lòng tin của người cư sĩ Phật tử, tạo ra sự đàm tiếu của người ngoài…

Người xưa nói một ngọn đuốc thì có thể bị dập tắt nhanh chóng nhưng một bó đuốc thì không dễ dập tắt, một chiếc đũa thì dễ dàng bị bẽ gãy nhưng một bó đũa thì rất khó. Điều đó nói lên sức mạnh của sự đồng lòng nhất trí, là tinh thần Đồng sự trong Tứ Nhiếp pháp, mà những trang sử Phật giáo Việt nam trước đây ghi lại chứng minh điều đó…

Chia rẽ, phân tán, chúng ta sẽ ngày một yếu dần yếu dần và chìm nghỉm trong tiếng cười của bão táp phong ba, của những thế lực vô minh sai sử từ bên ngoài. Hãy nắm tay nhau lại, sát cánh bên nhau, đoàn kết nhau lại, hãy tha thứ cho nhau những lỗi lầm nếu có trong quá khứ, hay trong hiên tại, mà vực dậy con thuyền Phật giáo Việt nam, đó là điều cần thiết cấp bách nhất trong giai đoạn hiện nay.

Mỗi người con của Như Lai chúng ta, hãy đứng lên và hãy trở về ngồi lại bên nhau đi… Mong lắm thay!

Nguyên Chơn


PHÁP NẠN CHÙA BÁT NHÃ II rất mong đón nhận ở các bạn những: thư từ, ý kiến, nhận định, tường thuật, hình ảnh, âm thanh...  Mỗi tiếng nói là một viên gạch xây nền công lý nước nhà, và nhất là là góp phần quyết định cho sự sinh tồn của Tu viện Bát Nhã. Hãy gửi thư về chúng tôi qua địa chỉ: phusaonline@gmail.com Trân trọng cám ơn các bạn!


Từng bước thảnh thơi, từng bước nở hoa sen!

ĐẠO BỤT
TRONG
DÒNG
VĂN
HÓA
VIỆT

CHƯƠNG MỤC

PHẬT SỰ

PHÁP ĐÀM

VU LAN 2551

VESAK 2552 (2008)

VẤN ĐỀ GIÁO HỘI TN

ĐẠO BỤT HIỆN ĐẠI HÓA

THEO DẤU THIỀN SƯ 3 | 4 | 5 | 6

LIÊN MẠNG PHẬT GIÁO VIỆT NAM

 

LÊN TRÊN=  |     GỬI BÀI     |     LÊN TRÊN=

Phù Sa được thực hiện bởi nhóm PSN (Phù Sa Network).
Là tiếng nói của người Việt Tự Do trong và ngoài nước nhằm phát huy khả năng Hiểu Biết và Thương Yêu để bảo vệ và thăng hoa sự sống.
PSN không loan tin thất thiệt, không kích động hận thù, và bạo lực. Không chủ trương lật đổ một chế độ, hay bất kỳ một chính phủ nào.